Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 29






Bé chuột chũi trèo lên từ một cái hố khác. Nó chun chun cái mũi với tôi, sau đó lại chui đầu xuống bên dưới đống đổ nát.

Tôi nhận được tín hiệu từ bé chuột chũi liền vội vàng chạy đến cái hố mà bé mới đào lên, rồi gấp gáp nói với hai người kia là: "Tìm thấy rồi, mau đến đây phụ tôi một tay!"

Hai người kia nghe thấy vậy cũng nhanh chân chạy đến. Chúng tôi đào theo phương hướng mà bé chuột chũi đã vạch sẵn, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy được một phần cơ thể của người đó.

"Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi!"

Lư Hữu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tốc độ đào càng ngày càng nhanh hơn.

Nhờ có sự hợp lực của ba người bà bé chuột chũi của tôi, cuối cùng sau ba giờ cật lực tím kiếm thì chúng tôi cũng đã cứu được cô gái đang đứng giữa lằn ranh của cái chết.

Tôi khom lưng nhìn xuống cô gái với những đường nét sắc sảo đến có chút áp lực đang nằm bất tỉnh dưới đất, sau đó quay đầu hỏi Cảnh Mặc rằng: "Em có thể cứu chị ấy không?"

Tôi biết rằng dị năng chữa trị của Cảnh Mặc rất nghịch thiên, nếu không thì tác giả cũng sẽ không cho em ấy một cái kết nhảm nhách đến như thế.

Vậy nhưng hiện tại em ấy còn nhỏ, cũng không có bất kỳ yếu tố nào để thúc đẩy phát triển dị năng. Thế nên tôi có hơi nghi ngờ, không biết em ấy có đủ dị năng để chữa trị cho một người sắp chết hay không.

Có lẽ Cảnh Mặc cũng nghĩ đến chuyện này cho nên khi nghe thấy câu hỏi của tôi, em ấy phải do dự một lúc rất lâu rồi mới chậm rãi gật đầu, không chắc chắn đáp: "Có lẽ! Em sẽ cố gắng hết sức!"

"Cố lên!"

Tôi làm động tác cổ vũ Cảnh Mặc, Lư Hữu Ngọc cũng ngồi một bên vỗ vai em nói lời động viên.

Cảnh Mặc nghe xong liền kiên định gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cô gái với hơi thở ngày càng yếu ớt nằm bất tỉnh trên mặt đất cũng đã tự tin hơn rất nhiều.

Cảnh Mặc bắt đầu chữa trị bằng việc nhắm mắt lại, bàn tay chậm rãi đưa về phía trước đặt bên trên cách cơ thể cô gái chừng một gang tay.

Tôi và Lư Hữu Ngọc không hẹn mà cùng im lặng lùi về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn vào bóng lưng của Cảnh Mặc.

Một luồng sáng màu mang màu xanh của sự sống chậm rãi lan ra từ bàn tay của Cảnh Mặc, sau đó chúng giống như một lớp màng chậm rãi từ tốn trôi về phía cô gái rồi thật nhẹ nhàng bao lấy thân thể cô ấy như một cái kén.

Hiện tại cô gái kia giống như một đứa bé lớn xác trong một bọc ối khổng lồ. Thứ dịch màu xanh tiết ra từ lớp màng bọc bên ngoài cứ chậm rãi từ từ nuôi dưỡng cơ thể của cô ấy, chữa lành vết thương cho cô ấy.

Những vết thương dần dần khép miệng, cơ thể của cô gái cũng dần dần có lại sự sống.

Tôi đứng ở phía sau lưng Cảnh Mặc mà trong lòng cứ cảm thán mãi không ngừng, đúng là một loại dị năng thần kì quá đỗi!

Thế nhưng khi tôi còn chưa cảm thán được mấy câu thì bóng lưng của Cảnh Mặc bắt đầu lắc lư, sau đó khi tôi chưa kịp động đậy thì em ấy đã đổ nhào xuống đất.

Tôi cùng Lư Hữu Ngọc vội vã chạy lại đỡ lấy cơ thể của Cảnh Mặc. Tôi lo lắng lay người em ấy mấy lần, đợi cho đến khi em ấy mở mắt ra và nói với tôi một tiếng không sao thì tôi mới nhẹ nhõm thở phào, sau đó yêu cầu em ấy mau dừng việc trị liệu lại.

"Em vẫn ổn mà, chị đừng lo! Em vẫn có thể giữ được cái kén này trong một thời gian nữa!"

Nhìn thấy Cảnh Mặc yếu ớt nằm trong vòng tay mình, nói thật lòng thì tôi không nỡ một chút nào, vì thế tôi liền nhăn mặt ra dáng chị lớn mà mắng rằng: "Đừng có cố gắng quá sức như vậy! Em cứu được một mạng của cô ấy là tốt lắm rồi, đừng có vì một chút nhân từ mà khiến bản thân phải chịu tổn thương!"

Cảnh Mặc bị tôi quát thì đơ người ra mất mấy giây, sau đó em ấy cúi đầu né tránh ánh mắt của tôi, nhỏ giọng đáp: "Dạ, em biết rồi ạ!"

Sau khi nói xong em ấy liền thu hồi dị năng, cái kén màu xanh đang không ngừng bơm sự sống vào cơ thể của cô gái cũng theo đó mà chậm rãi biến mất.

Nhìn Cảnh Mặc yếu ớt gục đầu vào người tôi, trong trái tim tôi bỗng dâng lên một cơn khó chịu không thể tả. Tôi dùng sức bế em ấy lên rồi đi về phía căn nhà nơi chúng tôi rời đi ban sáng, Lư Hữu Ngọc thấy vậy bèn lót tót chạy theo sau, còn không quên hỏi: "Còn cô gái kia thì sao?"

Tôi không quay đầu mà trả lời anh ta rằng: "Tùy anh!"

Lư Hữu Ngọc đứng lại gãi đầu, vừa nhìn bóng lưng của tôi vừa nhìn về phía cô gái vẫn còn đang bất tỉnh mà không biết phải làm thế nào.

Một buổi sáng lao động vất vả chậm rãi trôi qua, một buổi trưa yên ả với món mì sống đặc trưng cũng từ từ qua mất, để lại cho buổi chiều một cơn gió nhè nhẹ, mang theo những tàn dư tro bụi của cuộc chiến ngày hôm trước thoang thoảng bay đến.