Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 30






"Chúng ta phải làm gì với cô bé này đây?"

Sau bao nhiêu đắn đo và suy nghĩ, cuối cùng Lư Hữu Ngọc cũng ì ạch cõng cô gái không rõ lai lịch kia về.

Tôi liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, sau đó hững hờ đáp: "Tùy anh thôi! Nhưng anh đã mang người ta về đây thì phải có trách nhiệm với người ta đó nhé!"

Lư Hữu Ngọc xì một tiếng rõ dài, tiếp đó kênh kiệu nói: "Từ ngày cha sinh mẹ đẻ đến giờ, ngoài Cảnh Mặc ra thì anh đây chưa từng phải chăm sóc ai nhé!"

Tôi nghe xong thì cười mỉm khinh thường rồi đáp: "Giờ thì có rồi đó! Cố lên!"

Tôi làm động tác cổ vũ với anh ta, nhưng Lư Hữu Ngọc dường như chẳng hưởng ứng gì cho lắm, lại còn bực bội "hứ" với tôi một tiếng rồi xoay người ngúng nguẩy bỏ ra ngoài.

Tôi cũng chẳng thèm đoái hoài đến anh ta, chỉ chăm chú cẩn thận chăm sóc cho Cảnh Mặc. Còn cô gái đó, không hiểu tại sao mà tự nhiên tôi lại cảm thấy cực kỳ không ưa, so với Tư Kiều thì chỉ có hơn chứ chẳng kém!

Tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy, nhưng mà rất nhanh thì tôi đã biết được lý do vì sao.

Đó là thời khắc khi cô gái kia tỉnh dậy. Lúc đó Lư Hữu Ngọc đã bỏ ra ngoài rất lâu vẫn chưa thấy về, Cảnh Mặc thì vẫn còn hôn mê.

Cô ấy vừa tỉnh lại đã ngồi dậy dáo dác nhìn xung quanh. Và khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau thì cô ấy đã cực kỳ ngạc nhiên mà thốt lên rằng: "Hạ Thanh, sao em lại ở đây?"

Vừa nghe xong câu này thì trong lòng tôi liền thốt lên câu: "Thôi rồi, Lượm ơi!"

Chuyến này thì toang chắc rồi! Không ngờ chạy qua chạy lại suốt mấy tuần trời, cuối cùng lại gặp người quen ở đây!

Tôi có hơi lo lắng trong lòng, bâng quơ nghĩ thầm không biết cô ấy với Hạ Thanh có quan hệ gì. Người thân? Nhìn dung mạo của hai người có vẻ không giống lắm!

Đồng nghiệp hay bạn bè? Cũng không có khả năng mấy. Dù sao thì trong truyện gốc đã từng miêu tả rằng lúc Hạ Thanh còn nhỏ đã từng bị bạn bè cô lập một thời gian, chỉ có mỗi Tư Kiều là không ngại mang tiếng xấu mà đồng ý kết bạn với cô ta.

Và cũng vì lý do này mà sau khi lớn lên, mặc dù không còn bị cô lập như trước nhưng Hạ Thanh cũng chỉ giao du với mỗi Tư Kiều, thậm chí còn chấp nhận hi sinh tính mạng vì tình bạn cao cả của cả hai, đến cuối cùng ngoài một chữ "ngu" ra thì chẳng còn gì khác.

Vậy nên giả thiết cô gái là bạn của Hạ Thanh hoàn toàn chẳng có một chút cơ sở nào!

Trong lúc tôi còn đang đau đầu phân tích mối quan hệ độc hại giữa Hạ Thanh và Tư Kiều trong truyện gốc thì cô gái kia đã lần nữa lên tiếng: "Vì sao em lại ở đây? Tư Kiều đâu? Chẳng phải hai em luôn đi cùng với nhau sao?"

Tôi nghe xong liền như ngộ ra chân lý. Tôi nhích lên trước một chút rồi hỏi thăm dò: "Chị là bạn của Tư Kiều à?"

Cô ấy nghe xong liền nhíu mày khó hiểu nhìn tôi rồi hỏi lại: "Em bị sao vậy? Em không nhận ra chị sao? Chị là Mạc Lăng nè!"

Tôi nghe xong mà như sét đánh giữa trời quang!

Thì ra đây chính là nữ chính, là người mà tôi vẫn hằng mong ngóng được gặp, cũng là người gần như mạnh nhất của cả bộ truyện này đây ư?

Thật là... không thể tin nổi!

Tôi nhìn biểu cảm có chút ngốc nghếch của chị ta, mãi mà vẫn chưa hết cơn bàng hoàng.

"Chị... là Mạc Lăng sao?"

Mạc Lăng ngốc nghếch gật đầu, thậm chí còn dùng ngón trỏ tự chỉ vào mặt mình, nghiêng đầu ngây ngô đáp: "Đúng rồi, chị là Mạc Lăng nè, em không nhận ra chị sao?"

Tôi vô thức lắc đầu. Số lượng thông tin quá lớn, não của tôi còn chưa xử lý kịp!

Mạc Lăng chủ động đứng dậy đi đến trước mặt tôi, tư thế của chị ta có hơi kỳ cục, trong lúc đi còn phải nhăn mặt nhíu mày. Có lẽ là do những vết thương trên người vẫn còn chưa lành, nên việc cử động còn hơi khó khăn.

Mạc Lăng chống người ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi cực kỳ thân thiết mà đặt tay lên trán tôi, sau đó ân cần hỏi: "Em bị bệnh à? Sao mặt mày xanh xao quá vậy?"

Tôi ngơ ngác nhìn những cử chỉ thân thiết của Mạc Lăng, sau đó trong đầu không ngừng tự động suy diễn ra mấy trăm mấy ngàn thể loại kịch bản bằng mặt không bằng lòng điển hình giữa nữ chính và nữ phụ.

"Sao chị tốt với em quá vậy?"

Tôi cẩn thận thăm dò, cơ thể hơi nhích về phía sau theo bản năng.

Mạc Lăng nhìn thấy cử động nhỏ của tôi nhưng lại không nói gì, ngược lại hồn nhiên chớp mắt nhìn tôi, như lẽ đương nhiên mà trả lời rằng: "Vì em là em của chị mà!"

Tôi "à" một tiếng để tỏ ra rằng bản thân đã hiểu. Thế nhưng cho đến khi não phân tích xong câu nói kia thì tôi mới biết sự chấn động trong câu nói đó lớn đến cỡ nào.

Mắt tôi trợn lớn đến nỗi tròng mắt suýt chút nữa thì rơi xuống, miệng há to đến mức có thể nhét được cả một quả trứng gà.

"Chị nói gì cơ? Chúng ta là chị em á?"

Mạc Lăng gật mạnh đầu, dùng giọng nói thản nhiên đáp lại: "Đúng rồi! Tuy không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng ít nhiều gì cũng có thể coi là cùng huyết thống."