Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 34






"Cái thứ này, nói thật lòng thì tôi cũng không rõ lắm đâu! Thế nhưng trước đây, mỗi khi Cảnh Mặc bị tiêm thuốc xong thì các mạch máu trên người đều biến thành như vầy, khoảng ba ngày sau khi tiêm thì chúng sẽ tự động bình thường trở lại. Hơn nữa," Lư Hữu Ngọc cầm tay Mạc Lăng lên rồi lại chọt vào một mạch máu đỏ au vừa mới nổi lên, lập tức đoạn mạch máu đó liền co lại rồi lặn mất, Mạc Lăng cũng hít hà một tiếng vì đau, "cảm giác khi chạm vào không đau đớn đến thế này!"

Tôi nhíu mày, trong đầu không ngừng lục lọi các kí ức liên quan đến tình trạng kì lạ này. Rõ ràng là quen lắm, nhưng cố mãi vẫn nhớ không ra!

Lư Hữu Ngọc sau khi đã nghiên cứu đến chán chê mấy đoạn mạch máu trên tay Mạc Lăng liền đứng dậy chạy đi lấy mì gói ngồi ăn ngon lành, còn không quên chia cho Mạc Lăng một gói.

Mạc Lăng cầm gói mì trên tay chứ không ăn. Lư Hữu Ngọc thấy vậy phải giục mấy lần thì chị ấy mới ăn được vài miếng.

Tôi ngồi một bên cứ nghĩ hoài nghĩ hoài mà vẫn không thể nào nhớ ra nổi, cho đến khi chịu không được nữa tôi mới nhích lại gần Mạc Lăng một chút rồi thận trọng hỏi rằng: "Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Mạc Lăng nghe thấy câu hỏi của tôi thì gương mặt liền cứng đờ mất mấy giây, sau đó chị ấy cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, yếu ớt hỏi lại: "Em thật sự muốn biết sao?"

Tôi gật đầu chắc nịch, gương mặt nghiêm túc cùng đôi mắt đầy chờ mong nhìn chằm chằm vào Mạc Lăng.

Lư Hữu Ngọc ở bên cạnh đột nhiên thúc vào eo tôi một cái đau điếng. Tôi nhăn mặt quay đầu nhìn anh ta, thấy anh ta đang dùng tất cả các bộ phận trên gương mặt để ra dấu cho tôi, nhưng tiếc thay tôi lại chẳng hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì. Vì thế nên tôi bèn đánh vào người anh ta một cái thật đau rồi hỏi rằng: "Anh đang làm gì vậy? Tôi đang hỏi chị ấy mà!"

Lư Hữu Ngọc nghe xong câu nói của tôi liền bày ra biểu cảm bất lực đến cùng cực, hai mắt liếc nhìn trời, hai vai buông lỏng, đầu không ngừng lắc sang hai bên.

Mạc Lăng nhìn tương tác giữa chúng tôi bỗng nhiên phì cười, sau đó nhẹ nhàng nói: "Hai em trông thật đáng yêu!"

Lư Hữu Ngọc nghe xong liền nhổm người dậy gân cổ lên phản bác: "Tôi và cô ta không hề có mối quan hệ đó!"

Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi lại cúi đầu ăn mì của mình. Mạc Lăng thấy vậy liền khúc khích cười, một tay che miệng nói: "Những cặp yêu nhau gặp người lạ đều nói như vậy!"

Lư Hữu Ngọc còn muốn nói gì đó nhưng đã bị tôi ngăn lại. Tôi kéo anh ta ngồi xuống, bảo anh ta mau chóng ăn xong phần của mình để còn đi nghỉ ngơi, trời cũng đã khá khuya rồi.

Lư Hữu Ngọc không cam tâm liếc tôi một cái, sau đó xách theo gói mì tức tối bỏ ra ngoài. Còn lại tôi và Mạc Lăng ngồi lại ở đây trong sự ngượng ngùng, chị ta nói: "Nếu lúc đó không phải vì sự có mặt của chị, có lẽ cuộc đời của em đã khác. Hạ Thanh, có phải em ghét chị lắm không?"

Tôi bỏ một nhúm mì khô khan vào miệng, không chút cảm xúc mà trả lời: "Tôi đã nói rằng tôi không còn nhớ chuyện gì cả, chị cũng đừng xoắn xuýt chuyện này nữa."

Mạc Lăng nghe xong liền gật gật đầu rồi mỉm cười, nơi cuối khoé mắt có một giọt lệ trong suốt đang ứa ra.

"Chị hiểu rồi! Sau này chị sẽ không nói về những chuyện này nữa!"

Chị ấy buông gói mì vẫn còn đầy ắp xuống đất, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Chuyện đã xảy ra, thật lòng chị không bao giờ muốn nhớ lại..."

Nghe đến đây tôi liền quay đầu nhìn về phía Mạc Lăng, hết sức chăm chú nghe chị ta kể chuyện.

Câu chuyện bắt đầu từ lúc Mạc Lăng đi theo những người sống sót khác trường đại học đi đến Đông Thành.

Khi ấy khắp nơi vẫn còn rất hỗn loạn. Nào là xác sống chạy nhảy khắp nơi, người chết nằm la liệt trên đường, trẻ con mất mẹ, người mất gia đình,... Nói chung là vô cùng lộn xộn.

Thế nhưng Đông Thành dù gì cũng là kinh đô của quốc gia trước mạt thế, vậy nên rất nhanh tất cả mọi thứ đã lại đi vào trật tự, đời sống của những người may mắn chưa bị lây nhiễm chẳng bao lâu đã trở nên ổn định.

Thời gian đầu sống ở Đông Thành, Mạc Lăng làm những công việc như nấu cơm giặt giũ này nọ cho những người quân nhân để kiếm một bữa cơm. Nhưng qua một thời gian dài Mạc Lăng nhận ra rằng, công việc thì vất vả mà phần lương nhận lại chẳng đáng là bao, thế là chị ấy cùng một vài người bạn đăng ký nhận nhiệm vụ đi ra khỏi khu an toàn (được dựng lên sau khi quân đội dọn dẹp hết tất cả những tên xác sống còn lại trong thành phố). Công việc tuy vẫn vất vả như vậy, thậm chí còn có phần nguy hiểm, thế nhưng lương thưởng lại cao hơn gấp năm đến mười lần. Trông vào thì đây chính là một món mồi ngon cực kỳ béo bở mà ai ai cũng muốn làm.