Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 33






"Đây là chuyện tối mật của quốc gia! Tốt nhất cô không nên dính tới!"

Lư Hữu Ngọc quay đầu nhìn tôi. Kể từ đêm hôm đó, cái ngày chúng tôi trốn thoát khỏi bệnh viện, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài anh ta mới lại dùng cái biểu cảm đáng sợ đến như vậy để đối diện với tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, muốn tìm được một chút thông tin nào từ đó. Thế nhưng bên trong đôi mắt của Lư Hữu Ngọc lại giống như có một bức tường vô hình, che giấu đi mọi tâm tư và suy nghĩ của anh ta.

Mạc Lăng ngồi bên cạnh lúc này cũng cất giọng cười mỉa mai, vẻ châm biếm cùng tủi thân dâng trào trong từng câu chữ: "Đúng vậy! Đây là chuyện tối mật của quốc gia, em cần gì phải đâm đầu vào chịu khổ?"

Tôi nhìn biểu cảm không còn thiết sống của Mạc Lăng, trong đầu hiện lên muôn vàn dấu chấm hỏi. Dù cho thế nào đi nữa thì đây cũng là nữ chính của cả bộ truyện, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho một người luôn được miêu tả là kiên cường mạnh mẽ lại có vẻ không còn luyến tiếc với cuộc đời như vậy?

Tôi quay đầu lần lượt nhìn hai người họ, sau đó cười châm biếm nói: "Chuyện tối mật của quốc gia? Ý hai người là quốc gia nào vậy?"

Cả hai người bọn họ đều tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng mà trợn mắt nhìn tôi. Lư Hữu Ngọc thì có chút tức giận mà quát lên rằng: "Hạ Thanh, não cô lại úng nước à? Tất nhiên là nước Vạn An rồi!" Còn Mạc Lăng thì lại có vẻ như đã hiểu ra điều gì, biểu cảm trên gương mặt phút chốc bị đông cứng, đôi mắt lấp lánh như được thắp lên ngọn đuốc của hi vọng.

Tôi nhếch nhẹ khoé môi, nực cười nhìn Lư Hữu Ngọc: "Quốc gia? Thời điểm này mà còn có thứ gọi là quốc gia à?"

Lư Hữu Ngọc chồm người dậy định phản bác lời tôi nói, nhưng rồi như nghĩ thông suốt được điều gì mà anh ta dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng đông cứng lại không khác gì Mạc Lăng.

"Cũng phải nhỉ!" Lư Hữu Ngọc ngồi lại tại chỗ, sau một hồi tự ngẫm thì nhỏ giọng tự nói với bản thân. Sau đó biểu cảm trên gương mặt của anh ta lập tức chuyển sang vui mừng như vừa bắt được vàng, cả người nhích lại gần tôi rồi bắt đầu mở cái van buôn chuyện.

Câu chuyện của Lư Hữu Ngọc bắt đầu bằng thân thế của anh ta.

Là một đứa trẻ được phụ huynh tâng bốc là thần đồng từ khi ba tuổi, Lư Hữu Ngọc không hề phụ sự kỳ vọng của cha mẹ khi vừa mới tốt nghiệp cấp ba đã được người của chính phủ tuyển chọn vào trong một lớp học đặt biệt. Ở đây anh ta phát huy tài năng của mình, sau hai ba năm rèn luyện học tập thì được chọn làm người chăm sóc cho đối tượng nghiên cứu đặc biệt - cũng chính là Cảnh Mặc.

Qua quá trình làm việc bên cạnh Cảnh Mặc, Lư Hữu Ngọc ít nhiều cũng biết được một ít thông tin tối mật mà chính phủ một mực che giấu, điển hình chính là một loại virus mới có thể nâng cao khả năng chiến đấu của một người.

Thứ virus này khi tiêm vào cơ thể của một người sẽ khiến người đó biến thành một con quái vật không sợ đau đớn, không sợ chết, chỉ biết giết chóc và tàn phá, hoàn toàn là một loại vũ khí chiến tranh hoàn hảo.

Thế nhưng mà thí nghiệm phi nhân đạo này vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, rất nhiều tình nguyện viên chỉ vừa mới tiêm virus vào người thì đã đi gặp tổ tiên luôn rồi, các nhà khoa học không thể ghi nhận được bất cứ kết quả có tính đột phá nào trên người của những tình nguyện viên kia ngoài việc xác của những người đó sẽ phân huỷ rất chậm và làn da cùng tròng mắt sẽ biến thành màu xám.

Cũng bởi vì những lý do trên nên bọn họ đã nghĩ đến đối tượng nghiên cứu đặc biệt - Cảnh Mặc.

Thể chất của Cảnh Mặc từ khi sinh ra đã vô cùng đặc biệt, bất kỳ một loại virus hay vi khuẩn nào khi xâm nhập vào cơ thể của em ấy cũng không thể gây bệnh, ngược lại còn biến thành chất dinh dưỡng tuyệt vời cho hệ thống miễn dịch.

Đó chính là lý do vì sao Lư Hữu Ngọc lại được phái đến bên cạnh Cảnh Mặc. Anh ta sẽ phụ trách ghi nhận lại tình trạng cơ thể và các dấu hiệu bất thường trên cơ thể Cảnh Mặc sau mỗi lần tiêm virus.

Thí nghiệm này đã diễn ra được mấy năm nhưng mãi vẫn chưa có bất kỳ kết quả khả quan nào. Cho đến lần gần đây nhất, cũng chính là thời điểm trước khi mạt thế diễn ra khoảng hai tuần, đợt virus mới nhất sau khi tiêm vào cơ thể Cảnh Mặc đã cho ra những kết quả nhất định. Vì thế nên những người ở bên trên đã yêu cầu dùng chủng virus mới này để tiêm cho các tình nguyện viên.

Kết quả ban đầu khá tuyệt vời, thế nhưng chỉ sau hai mươi bốn giờ thì lại xảy ra chuyện. Những tình nguyện viên kia hầu như đều phát điên, bọn họ gặp ai cũng cắn, gặp ai cũng cào. Mà những người sau khi bị các tình nguyện viên kia gây thương tích chẳng bao lâu sau cũng sẽ phát điên mà đi tìm cắn những người khác.

Chẳng mấy chốc tình trạng đáng sợ kia đã lan tràn ra khắp nơi trong khu nghiên cứu như một đại dịch. Những người còn tỉnh táo đem theo những tài liệu và vật nghiên cứu quan trọng nhanh chóng được đưa đi khỏi đó, những người khác sẽ ở lại để tìm cách tiêu diệt những kẻ đã phát điên kia.

"Vậy là thứ đó là do con người tạo ra à?"

Tôi giả vờ hỏi một câu, Lư Hữu Ngọc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc. Anh ta mở nắp một chai nước suối rồi tu ừng ực, sau đó nói tiếp: "Chứ còn cái gì nữa! Cũng may tôi thông minh chọn đi chăm sóc vật thí nghiệm từ đầu, nếu không bây giờ không thể ngồi đây rồi!"

"Vậy còn đây là cái gì?"

Tôi kéo cánh tay của Mạc Lăng lên ngắm nghía, những đoạn mạch máu màu xanh đỏ vẫn không ngừng nhảy lên bùm bụp trước mắt tôi.

Lư Hữu Ngọc lấy ngón trỏ chạm vào một mạch máu đang nhảy điệu disco trên cẳng tay Mạc Lăng, lập tức mạch máu đó liền lặn mất tăm không còn bóng dáng.

Tôi "ồ" lên một tiếng đầy hứng thú, sau đó bắt chước Lư Hữu Ngọc lấy ngón tay chọt chọt vào mấy cái mạch máu bất thường kia.

Mạc Lăng thấy chúng tôi chơi vui đến sắp quên cả trời đất cũng không nói gì, nhưng đôi khi tôi lại nghe thấy chị ấy đang nhỏ giọng rên lên vì đau trong cuống họng.

Tôi đánh nhẹ vào bàn tay vẫn đang chọt hăng say của Lư Hữu Ngọc, sau đó hất đầu ra hiệu anh ta hãy nhìn vẻ mặt nhăn nhúm vì đau đớn của Mạc Lăng mà mau ngừng lại. Thế nhưng cái người được mệnh danh là "thiên tai" này lại đọc không hiểu ám hiệu của tôi, còn đần mặt ra mà hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Tôi đảo mắt bất lực vì cái con người ngu ngốc này. Không hiểu làm cách nào mà anh ta có thể được người của chính phủ chọn trúng nữa, chẳng lẽ phụ huynh nhà anh ta đã cho mấy người bên đó lợi ích nào hay sao?

Nhìn cái vẻ mặt đần đến chịu không nổi của Lư Hữu Ngọc, cuối cùng tôi đành phải nói: "Chị ấy đang đau kìa!"

Lúc này Lư Hữu Ngọc mới nghe hiểu lời tôi, vội vàng nhìn vẻ mặt đang co rúm lại vì đau của Mạc Lăng, sau đó hắng giọng một tiếng rồi nói xin lỗi.

Mạc Lăng miễn cưỡng mỉm cười nói không sao, nhưng những giọt mồ hôi thấm đẫm lưng áo thì không hề nói như vậy.

Tôi cũng hắng giọng một tiếng nói xin lỗi với Mạc Lăng, sau đó bảo Lư Hữu Ngọc nói tiếp.