Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 67




Mặt trời đang dần lặn xuống phía sau những ngọn núi trùng điệp ở nơi chân trời xa tít tắp, bầu trời đỏ rực như hòn lửa, ánh hoàng hôn mang theo hy vọng của loài người chôn xuống hàng nghìn mét dưới lòng đất lạnh.

Chúng tôi nhóm một ngọn lửa nhỏ ở trung tâm quảng trường đổ nát. Sau một ngày dài di chuyển không ngừng, cuối cùng tôi cũng đã có cảm giác nghỉ ngơi thực thụ.

Cảnh Mặc ngồi bên cạnh tôi im lặng nướng thịt, còn Thụy Hân ở đối diện vẫn đang miệt mài sắp xếp chỗ ngủ cho cả ba chúng tôi.

Tôi cầm tách trà nóng nghi ngút khói trong tay, đôi mắt nhìn đăm đăm vào ngọn lửa đỏ hồng rực rỡ đang bập bùng cháy, trong lòng thì lại đang tự hỏi rằng, bắt đầu từ lúc nào mà tôi lại trở nên vô dụng đến như vậy?

Trở lại lúc nãy, khi Cảnh Mặc vừa đến tìm tôi trên một con chim kỳ dị. Sau khi hỏi thăm đôi ba lời, Cảnh Mặc đã hùng hổ đi đến trước mặt Thụy Hân, hỏi cô bé vì sao lại dám mang tôi ra khỏi thành Tuyết Hạ.

Dưới ánh mắt đe doạ của Cảnh Mặc, Thụy Hân lại không hề có vẻ gì là sợ hãi. Cô bé liếc nhìn tôi một cái rồi thản nhiên nói: "Cũng chẳng khác thứ mà cậu đang nghĩ trong đầu là bao."

Cảnh Mặc nghe xong có vẻ tức giận vô cùng, hai bàn tay nắm chặt bên đùi, trường dị năng bên người không ngừng run động. Thụy Hân thấy thế liền nhoen miệng cười rất gợi đòn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm Cảnh Mặc, thách thức hỏi: " Cậu dám sao? Không sợ hình tượng em trai ngoan hiền sụp đổ à?

Cảnh Mặc nghe xong chỉ biết tức giận mím môi, không tình không nguyện mà thu lại dị năng của mình. Sau khi hít mấy hơi thật sâu để ổn lại tâm tinh thì Cảnh Mặc mới nghiến răng nói nhỏ với Thụy Hân rằng: "Chẳng phải tôi đã nói sẽ cho người đi tìm anh ta rồi sao?"

Thụy Hân hừ mũi khinh thường, bực dọc đáp: " Cậu tin tường ả đàn bà Mạc lăng đó sao?"

Thấy Cảnh Mặc im lặng không đáp, Thụy Hân liền cười gn, nói tiếp: " Dù cho cậu có tin tưởng ả ta thì tôi cũng không tin. Cậu đừng quên, ngay từ lúc ban đầu hai người bọn chúng đã cùng một hội!"



Cảnh Mặc nhíu mày cúi đầu, khóe mắt liếc nhìn tôi mang theo vẻ bi thương cùng Không nỡ khôn cùng mà tôi chẳng thể nào lý giải nổi.

Tôi đứng cách hai người bọn họ ba bước chân, bối với không biết có nên tò mò với câu chuyện mà họ đang nói hay không.

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định làm ngơ. Tôi quyết đoán quay người nhìn về phía con chim kỳ dị đã chở Cảnh Mặc đến đây. Con chim này trông có vẻ khá giống một con chim sẻ, nhưng kích thuốc thì chắc to gấp năm mười lần, màu lông cũng xen lẫn giữa trắng và đen, móng vuốt trên chân khá sắc nhọn, sải cánh cũng to lớn hơn rất nhiều so với các loài chim bình thường trước mạt thế.

Tôi nhìn ngắm nó say sưa, bên tai là tiếng thì thầm to nhỏ của hai người họ. Mặc dù tôi đã cố ý làm ngơ, nhưng có vẻ Thụy Hân không muốn như thế, mặc cho Cảnh Mặc đã nhắc nhở vài lần rằng đừng nói lớn tiếng, đừng khiến tôi phải bận tâm, nhưng Thụy Hân lại chẳng mấy để tâm, cô bé cứ dùng đúng một mức âm lượng để tôi vừa đủ nghe mà đáp lời Cảnh Mặc.

"Cậu đừng nghĩ rằng bản thân đã nắm được thóp của Mạc Lăng thì ả ta sẽ làm tất cả vì cậu. Dù cho ả ta có biểu hiện tốt đền thế nào, tuy nhiên đã phản bội được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, mà chưa kể đền ả ta đã vô tình phạm lỗi đến mấy lần rồi! Cậu cho rằng tất cả những chuyện đó đều là tình cờ trùng hợp hay sao? Trên thế giới này lấy đâu ra lắm chuyện trùng hợp đến vậy?"

Tói nghe thấy Cảnh Mặc nhỏ giọng nói gì đó, giọng điệu nghe ra rất tức giận. Thế nhưng sau khi Thụy Hân nghe xong liền hừ lạnh rồi cao giọng nói ràng : "Tất nhiên là tôi biết! Nhưng mà cậu nghĩ mà xem, có bao nhiêu người thật sự sẽ để tâm đến những chuyện đó? Hơn nữa, ý chí trả thù của ả đàn bà đó lớn đến như vậy, hi sinh một vài thứ râu ria thì có đáng là gì!"

Tôi nghe đến đây mà không khỏi gật gù. Tính cách của Mạc Lăng thật sự như vậy! Chỉ cần là chuyện chị ấy đã quyết tâm, thì dù cho hi sinh cả tính mạng thì chị ấy cũng phải làm cho bằng được, đừng nói chi đến những thứ râu ria không đáng để nhắc tới.

Nhưng mà nói qua cũng phải nói lại, theo suy nghĩ của tôi thì loại tính cách này vừa có chỗ tốt vừa có chỗ không tốt. Tốt chính là ở chỗ, người có tính cách này sẽ không ngại gian khổ để hoàn thành mục tiêu.Thế nhưng lại không tốt ở chỗ, người đó sẽ vì mục tiêu cuối cùng mà đánh mất đi tất cả mọi thứ quan trọng xung quanh mình.

Điển hình chính là ở cuối truyện, dù cho đã trở thành người mạnh nhất, trong tay có tất cả mọi thứ mà người người ngưỡng mộ, thế nhưng Mạc Lăng vẫn có những nỗi đau thấu tim mà không ai có thể thấu hiểu, những cơn các mộng luôn luôn quấn lấy vào nửa đêm, những hệ áy náy không thể nguôi ngoai đối với những người đồng đội đã ngã xuống. Và cho đến cuối cùng khi đã hoàn thành tất cả các mục tiêu đề ra thì lúc đó, Mạc Lăng cũng đã nhận ra rằng trái tim cô cũng đã sớm chết mất một nửa. Và nỗi đau ấy cũng sẽ chỉ có một mình Mạc Lăng biết, và cũng chỉ có một mình cô phải gánh chịu. Bởi vìđã chẳng còn có ai ở bên cạnh để sẻ chia.

Đó cũng là nỗi cô đơn lớn nhất của người đứng trên đỉnh cao của thế giới.