Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 68




Khi tôi thoát ra khỏi suy nghĩ của chính mình thì hai người họ đã cãi cọ xong xuôi, thậm chí đến kế hoạch ăn uống ngủ nghỉ đêm nay thế nào cũng đã phân công rất rõ ràng.

Tôi ngồi ngơ ngác bên chân con chim quái dị to bằng một chiếc xe tải cỡ trung mà nhìn hai người họ lăn xăn bận rộn.

"Hay là để chị đi nhặt củi nhóm lửa nhé!"

Tôi sờ sờ mũi, quyết định phải tìm một công việc gì đó để làm. Thế nhưng khi tôi chỉ vừa đứng dậy, còn chưa đi được bước nào thì đã nghe thấy giọng nói của Cảnh Mặc: "Không cần đâu, chị cứ để em làm là được!"

Sau đó Cảnh Mặc chạy vội đến chỗ tôi rồi dìu tôi ngồi xuống, miệng còn không quên nói rằng: "Chị vừa mới tỉnh lại không lâu, cơ thể còn chưa linh hoạt. Chị cứ an tâm ngồi đây nghỉ ngơi, những chuyện khác cứ để em lo là được!"

Tôi có chút ngỡ ngàng, đang định phản bác lại, rằng tôi cũng đã tỉnh dậy được một thời gian rồi, hiện tại tình trạng cơ thể rất tốt. Mà cái việc nhóm lửa này cũng có vất vả gì đâu, chỉ cần vận dùng dị năng một chút là xong ấy mà!

Thế nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Thụy Hân, người đang vô cùng bận rộn với việc sơ chế thức ăn đã nói hộ lòng tôi: "Chị ấy đã đỡ nhiều rồi mà! Nhóm một ngọn lửa sẽ không khiến chị ấy lăn đùng ra chết đâu!"

Mặc dù cách nói của Thụy Hân khá là thô thiển, thế nhưng xét ra cũng không khác biệt lắm với những lời mà tôi muốn nói. Vì thế tôi gật mạnh đầu, cố ý bày tỏ với Cảnh Mặc là, ừ, chị cũng có suy nghĩ như thế ấy, mau cho chị giúp đỡ đi mà!

Cảnh Mặc do dự nhìn tôi, đôi môi mở ra rồi lại khép vào như có lời gì đó muốn nói, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu. Lúc này tôi lại nghe thấy Thụy Hân nói tiếp: "Có một số chuyện cần biết thì sớm muộn gì cũng phải biết. Cậu giấu không nổi đâu!

Vừa mới đầu tôi còn định lần nữa gật mạnh đầu tán thành. Nhưng sau khi nghe hết trọn vẹn câu nói của Thụy Hân thì tôi lại bỗng nhiên cảm thấy hoang mang và ngơ ngác. Ơ, tôi đã bỏ lỡ khoảnh khắc nào à?

Cảnh Mặc khó chịu quát Thụy Hân rằng: "Chị im lặng dùm tôi một chút đi! Hôm nay chị nói hơi nhiều rồi đấy!"

Thụy Hân nghe xong cũng chẳng mấy để tâm, sau khi nhún vai bĩu môi một cái lại trở về với công việc còn đang dang dở trong tay.

Cảnh Mặc chẳng biết phải làm gì ngoài thở dài, sau đó em ấy ngồi xuống trước mặt tôi, bối rối bảo: "Em biết chị muốn giúp đỡ, nhưng chỉ một lần này thôi, hãy nghe lời em có được không?"

Nói xong em ấy liền đưa tay chạm nhẹ lên gò má tôi, rồi nhẹ nhàng vén sợi tóc mai đang bay tứ tán trước mặt tôi qua sau tai, đó là một cái chạm khẽ đến nỗi khiến trái tim tôi phải bồi hồi rung động.

Và cứ như một loại ma thuật nào đó, sau cái chạm khẽ ấy tôi đã thật sự không còn cử động lung tung nữa, ngoài việc ngồi yên và thở, hai mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Cảnh Mặc thì tôi chẳng còn thiết tha làm bất cứ việc gì.

Mãi cho đến khi Cảnh Mặc đưa một miếng thịt đã được nướng đến trong xốp ngoài mềm đến trước mặt tôi, miệng tươi cười kêu tôi nếm thử thì tôi mới bắt đầu có lại ý thức của chính mình.



Tôi cầm lấy miếng thịt rồi bỏ vào miệng nhai mà chẳng cảm nhận được chút hương vị nào, đầu óc cứ lâng lâng như người say. Rõ ràng là nhận thức được mọi chuyện, cũng nhớ rõ bản thân đã làm những gì, nhưng lại có vẻ như chăng có một chút ý thức tự chủ nào, cứ như một con rối vô hồn mặc cho người ta điều khiến.

Tôi quay đầu nhìn Cảnh Mặc ngồi bên cạnh đang mỉm cười ân cần bóc từng miếng xương cho tôi, rồi lại nhìn Thụy Hân đang ngồi ở một góc xa xa, bỗng dưng không rõ trong lòng là cảm xúc gì.

Tôi nhìn Cảnh Mặc rồi lại nhìn Thụy Hân, đột nhiên hỏi: "Thụy Hân, có phải em biết được vị trí của anh trai của em là nhờ vào sự liên kết giữa hai người không?"

Thụy Hân có vẻ khá ngạc nhiên với câu hỏi này. Còn Cảnh Mặc cũng ngay lập tức khựng lại, gương mặt được ánh lửa hắt lên bỗng chốc trở nên tái nhợt.

Dưới ánh mắt của tôi, Thụy Hân nheo mắt nhìn Cảnh Mặc với vẻ thăm dò, Cảnh Mặc thì dùng đuôi mắt khẽ liếc về phía Thụy Hân, sau đó chầm chậm lắc đầu, trong ánh mắt là sự cảnh cáo rõ ràng.

Thụy Hân thấy thế liền khịt mũi xem thường, nhưng khi quay đầu nhìn về phía tôi thì vẫn giả vờ tươi cười rồi liếm môi, đáp: "Chị đang nói gì thế ạ? Em không hiểu!"

Tôi nhìn nụ cười hài lòng của Cảnh Mặc, rồi lại thấy em ấy vui vẻ đưa phần thịt đã bóc sẵn xương đến trước mặt tôi mà cơn giận bỗng nhiên bốc lên đến tận đỉnh đầu.

Tôi nheo mắt nhìn Cảnh Mặc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Trong suốt tất cả những năm mà chị đã từng tồn tại, em có biết việc khiến chị ghét nhất là gì không?"

Cảnh Mặc thoáng chốc đơ người. Có lẽ em ấy không hiểu vì sao đột nhiên tôi lại hỏi một câu như vậy, sự bối rối hiện rõ trên gương mặt của em ấy.

Thấy Cảnh Mặc không đáp lời thì tôi cũng chẳng bận lòng, nhỏ giọng nói tiếp: "Dù cho em là ai, người khác nghĩ về em như thế nào, hay em đã từng làm những chuyện gì thì chị đều không quan tâm. Chỉ duy nhất một chuyện, một chuyện mà thôi, đó là, đừng bao giờ phản bội chị!"

Nói rồi tôi đứng phắt dậy quay đầu bỏ đi, trong tim đau như có ngàn mũi dao đang đâm vào. Tôi đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang trào dâng nơi khoé mi, kí ức như chỉ mới hôm qua hiện tại đang giăng đầy trong tâm trí.

Trong một đêm mưa trắng trời nào đó trong quá khứ, Cảnh Mặc bé nhỏ với đôi mắt long lanh ngấn nước đã từng ngồi trước mặt tôi và thể thốt với tôi rằng sẽ không bao giờ dùng dị năng để điều khiển tôi. Thế nhưng mà hiện tại, cuối cùng em ấy cũng đã nuốt lời rồi!

Cũng không biết có phải là ông trời đã nghe thấy tiếng trái tim tôi đang vỡ vụn hay không mà lại giáng xuống một cơn mưa. Cơn mưa lạnh lẽo như đang tát vào mặt, nói với tôi rằng kẻ như tôi không xứng đáng được yêu.

Tôi bặt cười nhưng trong lòng vừa chua lại vừa chát. Cứ nghĩ rằng đời này đã tìm được một người đủ quan trọng để giúp tôi có đủ dũng khí để tiếp tục sống, nhưng không ngờ cũng chỉ là tự mình đa tình.

Chợt có ai đó chạy đến kéo lấy cánh tay tôi, hơi ấm từ bàn tay người ấy nóng hôi hổi như một ngọn lửa đỏ rực đang sưởi ấm trái tim tôi vào những hôm rét trời.



Tôi quay đầu, ánh mắt đã sớm mờ đi vì máu và nước mắt. Chỉ thấy Cảnh Mặc đang đau đớn nhìn tôi, trên gương mặt đầy vẻ đau thương ấy là sự tuyệt vọng gần như cùng cực. Em ấy nói, giọng nói run rẩy như đang cầu xin: "Dù chị có giận em đến thế nào, có muốn bỏ mặc em, đánh em, hay thậm chí giết em đi chăng nữa, nhưng xin chị hãy đi cùng em một lần cuối cùng này thôi, có được không?"

Tôi nhìn Cảnh Mặc, những hình ảnh từ kiếp trước cứ ngỡ là đã quên lại đột ngột trở về, cảm giác đau đớn tuyệt vọng đến tột cùng của những năm tháng ấy cũng lấp đầy trong tâm trí.

Tôi hất tay Cảnh Mặc ra, khó chịu nói: "Không muốn!"

Cảnh Mặc có chút sững sờ, nước mắt và máu cùng lúc che mờ đi tầm mắt của cả hai.

Cảnh Mặc nhíu mày, trong lòng dường như đã có quyết định. Em ấy nói,giọng chắc nịch: "Nếu chị đã ghét em rồi thì dù có làm việc đó thêm một lần nữa thì cũng sẽ chẳng có gì khác biệt!"

Sau đó, đột nhiên tôi cảm thấy dường như có hàng vạn con kiến đang bò ngổn ngang ở khắp nơi trong cơ thể.

Chúng chạy tán loạn khắp hang cùng ngõ hẹp, khiến cho máu huyết trong cơ thể tôi bỗng chốc sục sôi, thân nhiệt dường như tăng vọt.

Tiếp đó, tôi như không thể điều khiển được cơ thể mình mà ngã nhào vào trong lòng Cảnh Mặc. Em ấy bế tôi lên, vừa quay người bước về phía một tòa nhà đổ nát nào đó vừa thở một hơi thật dài rồi bất đắc dĩ nói: "Chị có còn nhớ trước đây em đã từng nói với chị rằng, sau khi em chữa trị cho một người nào đó thì sẽ vô tình để lại một phần cơ thể của mình trong người kẻ đó hay không?"

Tôi muốn cựa quậy nhưng lại không thể, cả cơ thể tôi hiện tại như đang bị thứ gì đó điều khiển, cảm giác bất lực này không khác mấy so với cái thứ mà Lư Hữu Ngọc đã từng tiêm vào người tôi trước đây.

Dường như Cảnh Mặc đã biết rằng tôi sẽ không thể tiếp lời, vì thế nên chỉ có thể tự mình nói tiếp: "Em đã rất mong rằng bản thân đã đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ chị, để chị không bao giờ bị thương một lần nào nữa."

Cảnh Mặc vừa nói vừa đặt tôi xuống một nơi tương đối khô ráo bên trong tòa nhà. Giữa không gian tối tăm và tĩnh mịch, tôi chỉ có thể nghe thấy được mỗi tiếng mưa rơi ở bên ngoài, cùng với cả hơi thở nặng nề và dồn dập của

Cảnh Mặc, cả giọng nói ngập tràn vẻ bất lực của em ấy. Cảnh Mặc nói như muốn khóc, rằng: "Thế nhưng mà hình như vẫn còn chưa đủ, vậy nên chị lại bị thương nữa rồi!"

Nhưng sau đó, cũng không biết em ấy nghĩ gì mà trong đêm đen, tôi thấy ánh mắt em ấy ánh mắt của em ấy ánh lên một tia sắc lạnh. Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rùng mình sợ hãi.

Cảnh Mặc nở một nụ cười lạnh gáy, thâm trầm nói: "Hoặc là," ngừng lại một chút, giọng nói của em ấy bỗng nhiên trở nên mê hoặc đến lạ, em ấy nói: "em vẫn chưa đủ tàn nhẫn, đúng không?"

Giữa bầu không khí ái muội ấy, tôi đã nghe con tim mình đập đến kinh hoàng, cứ như thể đó là lần cuối cùng để nó chứng tỏ rằng mình vẫn còn đang sống. Và cũng trong thời khắc ấy, bên tai tôi khẽ vang lên một giọng cười trầm thấp quyến rũ đến không ngờ, tôi đã nghe thấy chủ nhân giọng cười ấy nói nhỏ vào tai tôi là: "Đây là chị nói đấy nhé! Không được phép hối hận!"

Khoảng thời gian sau đó, cả một đêm dài đằng đằng chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa nặng hạt ở bên ngoài, cùng với tiếng thở đứt quãng nặng nhọc ở bên trong, kèm theo đó là tiếng nỉ non nức nở.