Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 547




"Đại tỷ!"

Một giọng nói thanh thúy từ ngoài sân vang lên.

Vương Tiểu Mạch lạch bạch chạy vào.

"Công việc trong nhà một mình muội cũng có thể làm được, đại tỷ cứ học thêu hoa cho tốt đi."

Nàng năm nay mười hai tuổi, hơn phân nửa công việc trong nhà đều có thể gánh vác, công việc nặng nhọc gì đó đều có thể làm.

Vương thẩm cũng từ cửa bước vào: "Đại Mạch, chỉ cần con thích làm chuyện này, nương đều sẽ ủng hộ con. Công việc trong nhà nương sẽ tranh thủ thời gian rảnh rồi làm, làm qua loa đại khái một chút cũng được, chúng ta là gia đình nông thôn, cũng không quá chú ý đến mấy cái này."

Vương Đại Mạch ngập ngừng mím môi nói: "Con..."

"Đã như thế thì cứ theo ta học tập cho tốt." Khổng tú nương mở miệng: "Việc thứ nhất, trước tiên rửa tay, việc thứ hai, cắt móng tay, làm xong rồi lại tới."

Trình Loan Loan bưng một chậu nước đi ra, cầm một khối xà phòng thơm, lại lấy ra một cái kéo nhỏ xinh.

Hai cô nương nghiêm túc rửa tay cắt móng tay, quy củ đứng trước mặt Khổng tú nương.

Khổng tú nương lạnh nhạt nói: "Trong xe ngựa ta mang theo một ít thớt vải thêu tới đây, trước tiên các ngươi lấy xuống, hôm nay ta sẽ dạy các ngươi nhận biết chỉ thêu."

Vương Đại Mạch cùng Triệu Hạ Hoa lên xe ngựa, vén rèm xe lên, lập tức kinh hãi.

Trong xe này, vậy mà tất cả đều là vải vóc cùng với chỉ thêu, đủ loại màu sắc, làm cho các nàng nhìn cũng không hết.

Hai người thật cẩn thận lấy đồ đạc ra, bày ở trong sân.

Tất cả vải vóc và chỉ thêu được bày ra, bên trong có lẽ có thêm chỉ vàng và chỉ bạc, phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Trận thế to lớn ở bên này hấp dẫn không ít người tới xem náo nhiệt.

"Đây là tú nương mà Tào tiểu thư đưa tới, quả thật khác hẳn với mấy thứ mà thôn hộ chúng ta tùy tiện may vá."

"Mấy cái chỉ thêu kia có nhiều màu sắc mà ta chưa từng thấy qua, còn có mấy tấm vải kia nữa, cũng lấy ra cho hai nha đầu Hạ Hoa Đại Mạch phá sao?"

"Tào tiểu thư thật sự là có ơn tất báo, là một hài tử ngoan..."

"Không biết Khổng tú nương có nguyện ý dạy thêm người khác không nhỉ, ta cũng muốn đem nha đầu trong nhà ta tới đây học mấy mũi."

Đám người đang nghị luận, một bóng người từ bên ngoài chen vào.

Nàng ta mặc một thân áo khoác màu đỏ nước, trên vạt áo còn thêu hoa, đây cũng chính là y phục độc nhất trong thôn.

Người này chính là Tôn Thủy Cần.

Nàng ta lo sợ bất an đi vào, ở trước mặt Khổng tú nương hành lễ: "Nếu ta cũng muốn học chung thì cần phải nộp bao nhiêu học phí?"

Khổng tú nương xua tay: "Tiểu thư nói, chỉ cần là người của thôn Đại Hà, muốn học là có thể học."

Trong lòng Tôn Thủy Cần vui vẻ, không cần nộp tiền quả thực quá tốt.

Lúc nàng ta còn là cô nương, chuyện nàng ta thích nhất chính là thêu hoa. Nhưng trong thôn không ai biết những thứ này, nàng ta thường xuyên đi tới phường thêu trong thành học trộm các mẫu hoa văn để thêu, mà học trộm thì luôn có nhiều thứ không hiểu rõ, lúc này có người dạy nàng ta, nhất định nàng ta phải hiểu rõ những cái mà trước kia không hiểu.

"Nhưng mà..." Khổng tú nương chuyển đề tài: "Trước tiên để ta nhìn tay ngươi một chút đã."

Nữ tử trước mặt này búi tóc phụ nhân. Mà phụ nhân ở nông thôn, mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn nam nhân hài tử bếp lò, một đôi tay trên cơ bản đã bị giày vò mất đi bộ dáng vốn có.

Tuy nhiên, khi bàn tay Tôn Thủy Cần vươn ra, lại không giống như Khổng tú nương tưởng tượng.

Đôi tay này rất trắng, làn da rất mịn màng, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc cực kỳ tốt.

Tôn Thủy Cần ngượng ngùng nói: "Nam nhân của ta thương ta, không cho ta làm những công việc nặng nhọc kia, ngày thường ta chỉ là thêu một ít khăn tay mang đi đổi tiền."

Sau khi nàng ta gả tới đây, công việc trong nhà trên cơ bản đều là Triệu Thiển Căn làm hết, mẹ chồng nàng ta cũng không ép buộc nàng ta làm những việc này.

2

Khổng tú nương gật đầu: "Được, vậy sau này ngươi cứ tới đây học chung."

Thấy Tôn Thủy Cần rất đơn giản đã được Khổng tú nương tán thành, không ít người trong thôn đều động tâm, nhao nhao muốn đem hài tử trong nhà đưa tới.