Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 548




Khổng tú nương ho khan nói: "Dạy một người là dạy, dạy một đám cũng là dạy, bất cứ ai đến đây học ta cũng đều tiếp nhận. Tuy nhiên nếu như bàn tay thô ráp sần sùi, cũng có thể học, nhưng không thể sờ tới vải vóc và chỉ thêu này. Chỉ khi nào bàn tay được khôi phục mới có thể được đụng tay tới."

Có thể đứng ngoài quan sát học tập, cũng làm cho rất nhiều người động tâm.

Chỉ một lúc sau, trong sân đã có hơn hai mươi tiểu cô nương vây quanh.

Khổng tú nương nghiêm túc bắt đầu giảng bài: "Đây là sợi chỉ thêu mảnh, tổng cộng có hơn bốn mươi loại màu sắc, có thể hợp lại để thêu... Đây là sợi chỉ thêu thô, tương đối thô, cơ bản không nên hợp lại, thích hợp để thêu trên vải bố... Đây là sợi tơ, thêu hoa trên vải lụa đều là dùng loại sợi này, màu sắc càng nhiều hơn nữa... Đây là chỉ vàng bạc, do vàng bạc chế thành, tính chất rất giòn, không thích hợp làm các loại châm pháp phức tạp, thích hợp với bàn kim thêu, lăng thêu..."

Trình Loan Loan ngồi ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, cũng theo đó học được không ít kiến thức cơ bản.

Mà người trong sân vây quanh càng nhiều.

Lớp học thêu thùa này chính là lớp học dành riêng cho nữ nhân, từ lão phụ bảy mươi tuổi xuống đến tiểu cô nương ba bốn tuổi đều rất hứng thú với chuyện này.

Sân nhà Trình Loan Loan rất lớn, nhưng lúc này dường như cũng không đủ dùng.

Tôn thị hùng hùng hổ hổ chạy tới xem náo nhiệt, gần đây nàng ta đang khâu giày cho hài tử trong bụng, cũng định thêu lên đó một con hổ nhưng lại không biết làm thế nào, định đứng ngoài quan sát một chút, nói không chừng có thể tìm được bí quyết.

Nàng ta vừa tới, liền thấy khuê nữ Xuân Hoa cầm chổi quét rác trước cổng.

Nàng ta lập tức tức giận không có chỗ phát tiết: "Đến Hạ Hoa cũng biết ôm đùi Khổng tú nương, sao con không vào đó cùng nhau học?"

Mỗi ngày quét rác có thể có tiền đồ gì chứ, nữ tử biết thêu hoa, đây là tay nghề vô cùng khó lường.

Nàng ta càng nghĩ càng tức giận, véo cánh tay Xuân Hoa một cái thật mạnh.

Xuân Hoa đau đớn lui về phía sau một bước: "Tay con quá thô ráp, không thích hợp học cái này, nếu làm hỏng thì làm sao mà xử lý. Con đang học nấu ăn với đại tẩu..."

Tôn thị ngửi ngửi, trên người khuê nữ hình như có mùi thịt: "Nấu ăn làm gì?"

"Đại bá nương chuẩn bị mở một tửu lâu, đại tẩu sẽ làm trù nương, bảo con làm phụ bếp." Xuân Hoa thành thành thật thật trả lời: "Nếu nương không muốn con đi, vậy con sẽ nói với đại bá nương một tiếng không đi nữa."

"Đi đi đi, sao mà không đi cho được!" Tôn thị mặt mày hớn hở: "Không nghĩ tới con lại được đại tẩu thích như vậy, con phải học tức phụ Đại Sơn thật nhiều, sau khi học được tất cả bản lĩnh rồi, chúng ta cũng có thể mở tửu lâu, con đến làm trù nương, nương làm phụ bếp..."

1

"Nương!" Xuân Hoa cao giọng: "Mấy món ăn con học đều là do đại bá nương nghiên cứu ra, sao có thể học trộm rồi tự mình ra mở tửu lâu chứ? Nếu nương có ý nghĩ như vậy, vậy thì con cũng không học gì nữa hết, miễn cho học xong rồi lại hại đến đại bá nương!"

Tôn thị giật giật khóe miệng: "Ơ kìa, nha đầu ngươi sao lại nóng nảy như vậy, ta không phải chỉ là thuận miệng nói một chút sao."

"Thuận miệng nói cũng không được." Xuân Hoa mím chặt môi: "Nếu nương lại nói lần thứ hai, con sẽ đem lời này chuyển cho đại bá nương."

Nàng nói xong, cầm chổi rời đi.