Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 391: Ta cũng biết kêu mà




"Đây đây là Hổ Tật Ảnh ma thú cấp bảy, ta đã từng thấy trong sách, viện trưởng đại nhân lần này cũng mạnh tay thật."

Lúc này có người nhận ra con hổ trước mặt chính là Hổ Tật Ảnh ma thú cấp bảy, ma thú cấp bảy này tương đương với Linh Đế cường giả trong loài người, trong số những đệ tử này, ngoại trừ Bảo Bảo ra, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là linh vương như Mã Tuấn, nếu như bàn về khả năng chiến đấu một mình thì chẳng có ai trong bọn họ là đối thủ của Hổ Tật Ảnh này.

Nhưng nếu Thương Giác đã sắp xếp Hổ Tật Ảnh ở đây, vậy đương nhiên không thể để cho bọn họ không có chút cơ hội nào, rõ ràng Thương Giác muốn thử thách khả năng đoàn kết hợp tác của mọi người, chỉ cần mọi người có thể đoàn kết lại với nhau, muốn đánh bại Hổ Tật Ảnh này cũng không phải không thể được.

Chỉ thấy những đệ tử này đã nhanh chóng đứng lại thành một vòng, từng người đều đứng quay mặt tựa lưng sát vào nhau, cứ như thế cho dù Hổ Tật Ảnh đó tấn công từ hướng nào thì bọn họ đều có thể bắt đầu chống trả lại ngay.

"Bảo Bảo ngươi mau qua đây với bọn ta đi, Hổ Tật Ảnh này chính là ma thú cấp bảy có tốc độ cực nhanh, giỏi nhất là đánh lén sau lưng, chúng ta mau chóng đứng vào vị trí như thế mới có thể ứng phó được sự tấn công của Hổ Tật Ảnh này."

Thấy Bảo Bảo đứng im tại chỗ không có hành động gì, Tiêu Nam vội vàng gọi to Bảo Bảo, chỉ thấy Bảo Bảo lại thản nhiên cười nói: "Ta sẽ không sao đâu, nếu đây đã là thử thách của viện trưởng đại nhân dành cho chúng ta, vậy thì ta sẽ không ra tay, đợi lát nữa nếu như mọi người gặp nguy hiểm thì ta sẽ ra tay giúp đỡ."

Sau khi nói xong Bảo Bảo khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt vô cùng ung dung thản nhiên, dường như hoàn toàn không xem trọng Hổ Tật Ảnh này.

Mọi người thấy vậy cũng đành, còn con Hổ Tật Ảnh đó lúc này lại bỗng nhiên lách mình bổ nhào về phía Tiêu Nam, nhưng lại không thèm nhìn Bảo Bảo đang đứng một bên xem lấy một cái, giống như hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của Bảo Bảo.

Hổ Tật Ảnh này là ma thú cấp bảy cũng có trí khôn nhất định, thông thường khi đối mặt với nhiều người như vậy sẽ phải tấn công người đứng một mình mới đúng, nhưng mọi người cũng không rảnh để nghĩ đến chuyện này, chỉ có thể lo đối phó với sự tấn công của Hổ Tật Ảnh trước mặt này.

Vào lúc Hổ Tật Ảnh áp sát Tiêu Nam, Tiêu Nam vội vàng nhấc thanh trường kiếm trong tay lên, cùng lúc đó các đệ tử bên cạnh đều lần lượt vứt pháp bảo trong tay về phía Hổ Tật Ảnh.

Tuy chọn bừa một trong số những đệ tử này ra để đấu một mình đều không phải là đối thủ của Hổ Tật Ảnh, nhưng nhiều người như vậy ra tay cùng lúc vẫn khiến Hổ Tật Ảnh cảm thấy e sợ, vào lúc sắp áp sát Tiêu Nam, Hổ Tật Ảnh vẫn từ bỏ sự tấn công lúc đầu, thoắt cái lách mình luồn sang bên cạnh.

Thấy đã loại bỏ thành công lần tấn công đầu tiên của Hổ Tật Ảnh, Tiêu Nam không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, chỉ là Hổ Tật Ảnh vừa tiếp đất xong cũng không chịu ngừng nghỉ, lại trực tiếp xông đến tấn công một đệ tử bên cạnh Tiêu Nam.

Đệ tử này vừa rồi đã ném pháp bảo trong tay ra để cứu Tiêu Nam, bây giờ lại đúng lúc rơi vào tình trạng tay không tấc sắt, Hổ Tật Ảnh đã nhận ra được điều này nên mới xem cậu ta như mục tiêu tấn công thứ hai.

Vào lúc này quả thật chỉ cần những đệ tử này di chuyển vị trí bước chân cùng lúc là được rồi, mà đa số các đệ tử quả thật cũng đã nghĩ đến điều này, Mã Tuấn là người có tuổi tác và tu vi cao nhất lại càng lên giọng la to: "Mọi người nghe khẩu lệnh của ta cùng nhau bước sang phải một bước."

Bảo Bảo đứng bên cạnh nghe thấy sự điều khiển của Mã Tuấn cũng khẽ gật đầu, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ khen ngợi, Mã Tuấn này trước đây có thể trở thành đại sư huynh quả thật cũng có lý do của nó, vào lúc này có thể nhanh chóng phản ứng lại để chỉ huy mọi người như thế này coi như rất giỏi.

Mọi người nghe thấy khẩu lệnh của Mã Tuấn cũng lập tức hành động theo căn dặn của Mã Tuấn, nhưng để tử bên cạnh Tiêu Nam khi nhìn thấy Hổ Tật Ảnh bổ nhào về phía mình, cả người bỗng chốc bị dọa sợ ngây người, cậu ta vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích gì.

Phải biết rằng bây giờ những đệ tử này đang là một chỉnh thể, chỉ cần trong đó có một người không làm theo sự chỉ huy cũng sẽ phá hỏng hiệu quả của cả đội hình.

"Ây xem ra ta phải ra tay mới được mà!"

Vì sự ngớ ngẩn của đệ tử này mà sự cố gắng của mọi người cũng như đổ sông đổ bể, Hổ Tật Ảnh úc này cũng đã đến trước mặt đệ tử đang ngây người đó, những đệ tử còn lại bây giờ muốn cứu cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hổ Tật Ảnh giơ móng vuốt sắc bén vào mặt đệ tử đó.

Nhìn thấy cảnh này mọi người đều sợ đến nổi mặt mày trắng bệch, móng vuốt của Hổ Tật Ảnh này sắc bén như vậy, nếu như móng vuốt cào lên mặt chỉ sợ cả gương mặt đều nát bét, vừa nghĩ đến tình cảnh thê thảm này những đệ tử mới tí tuổi đời lại càng sợ hãi che mắt không dám nhìn tiếp nữa.

Vào lúc mọi người đều tưởng rằng đệ tử này chắc chắn sẽ chết, cơ thể của Hổ Tật Ảnh bỗng nhiên lại lùi về sau một đoạn, móng vuốt của Hổ Tật Ảnh dường như vồ hụt trước mặt đệ tử đó.

Mọi người thấy vậy lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn kỹ lại mới thấy không biết Bảo Bảo đã chạy đến sau lưng Hổ Tật Ảnh từ lúc nào, đồng thời nắm lấy cái đuôi của Hổ Tật Ảnh kéo lùi lại đằng sau, lúc này mới giúp đệ tử đó thoát nạn được.

Sau khi nhìn thấy rõ hành động của Bảo Bảo mọi người đều bị Bảo Bảo làm cho ngây người, người ta nói không thể sờ mông hổ, Bảo Bảo vậy mà lại thẳng tay kéo đuôi Hổ Tật Ảnh, bây giờ chắc chắn Hổ Tật Ảnh sẽ trút giận lên người Bảo Bảo.

"Grừ!"

Quả nhiên Hổ Tật Ảnh quay đầu vừa nhìn thấy Bảo Bảo đang nắm đuôi mình, nó lập tức gầm lên giận dữ, trong đôi mắt càng hiện lên vẻ hung ác.

Bản thân nó dù gì cũng là ma thú cấp bảy, vậy mà lại bị Bảo Bảo nắm đuôi kéo đi như vậy, coi nó là con mèo con chẳng bằng.

"Bảo Bảo ngươi mau chạy đi!"

Thấy Bảo Bảo bây giờ đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Tiêu Nam không khỏi hét lên, những đệ tử khác cũng hét lên theo, đệ tử vừa rồi bị dọa sợ ngây người cũng kịp phản ứng trở lại, lập tức gân cổ hét lên giống mọi người.

Phải biết rằng vừa nãy Bảo Bảo đã cứu cậu ta một mạng, nhưng bây giờ Bảo Bảo lại rất có thể sẽ mất mạng, nếu như là như vậy thật vậy cậu ta cũng sẽ sống trong sự tự trách cả đời.

Vào lúc mọi người toát mồ hôi hột thay cho Bảo Bảo, vẻ mặt của Bảo Bảo lại vẫn bình tĩnh như thường, thấy Hổ Tật Ảnh đó gầm lên giận dữ với mình, gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo chợt u ám tức giận quát: "Kêu gì mà kêu, chỉ có ngươi biết kêu ta không biết à, hả?"

Sau khi nói xong Bảo Bảo bèn mở miệng gào lên với Hổ Tật Ảnh, mọi người thấy vậy đều vô cùng hoảng sợ.

Vào lúc này Bảo Bảo không lo chạy trốn mà còn dám hét lên với Hổ Tật Ảnh, phải biết đây là Hổ Tật Ảnh ma thú cấp bảy, tuy tiếng hét của Bảo Bảo không thể so với tiếng gầm của Hổ Tật Ảnh, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm ngạc nhiên. Sau khi Hổ Tật Ảnh nghe thấy tiếng hét của Bảo Bảo xong nó chợt sững sốt, sau đó trong đôi mắt chợt lộ vẻ sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy.