"Hừ! Chỉ một con Hổ Tật Ảnh cỏn con cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt tiểu gia đây, còn không mau quỳ xuống!"
Bảo Bảo lúc này bắt đầu nghiêm giọng quát Hổ Tật Ảnh đó, còn con Hổ Tật Ảnh sau khi nghe thấy những lời của Bảo Bảo lại thật sự nằm bò xuống, cái đầu to lớn vùi dưới đất, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Bảo Bảo.
Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh này, Hổ Tật Ảnh này chính là ma thú cấp bảy, sao nó bỗng chốc lại trở nên ngoan ngoãn như vậy trước mặt Bảo Bảo, cho dù mèo con ở nhà nuôi cũng không nghe lời đến thế chứ?
Những đệ tử này không hề biết Bảo Bảo chính là nhi tử của Dạ Ly Thần, Dạ Ly Thần chính là chủ của muông thú, cho dù là thần thú cũng phải cúi đầu quy phục trước mặt Dạ Ly Thần, còn Bảo Bảo đương nhiên cũng thừa thưởng huyết thống của Dạ Ly Thần, đều có sự áp chế về huyết thống đối với tất cả ma thú trên đời này.
Ma thú cấp bảy nhỏ nhoi như Hổ Tật Ảnh trong mắt Bảo Bảo chẳng là cái thá gì, vừa nãy thằng bé chỉ tùy tiện để lộ ra chút uy thế trong huyết thống của mình, như thế đã dọa Hổ Tật Ảnh sợ hãi quỳ rạp xuống.
Thấy Hổ Tật Ảnh đã bị Bảo Bảo thu phục, mọi người lúc này mới đánh liều bước đến bên cạnh Bảo Bảo, ánh mắt nhìn về phía Hổ Tật Ảnh tràn đầy sự tò mò.
"Bảo Bảo, sao ngươi làm được vậy, sao Hổ Tật Ảnh lại nghe lời ngươi như thế?"
Tiêu Nam không nhịn được hỏi Bảo Bảo, những người khác nghe xong cũng nhìn về phía Bảo Bảo đợi thằng bé trả lời, bọn họ đều rất tò mò về chuyện này.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn về phía mình, Bảo Bảo lại trả lời qua loa sơ sài: "Ta cũng không biết tại sao từ nhỏ những ma thú này đã có cảm giác sợ ta theo bản năng, chỉ cần ta mở miệng ra thì những ma thú này đều sẽ nghe lời ta, những thứ này đều là bẩm sinh, ta cũng không biết chuyện là thế nào."
Bảo Bảo càng nói những lời khoe khoang như vậy bằng giọng điệu thản nhiên, những đệ tử này lại càng cảm thấy kinh ngạc hơn, ánh nhìn Bảo Bảo tràn đầy sự kính phục và ngưỡng mộ.
"Bảo Bảo ngươi giỏi quá, không ngờ ngươi lại có năng lực này nữa, quả thật là làm cho người khác phải thấy tự ti mà!"
"Đúng đó, bọn ta cũng muốn có năng lực này, đáng tiếc không có cách nào cả."
Vào lúc mọi người nói chuyện, Thương Giác đang đợi trong ngọn núi đằng sau lại bắt đầu sốt ruột.
"Đã lâu như vậy rồi vẫn chưa có ai đến, lần này lão phu đã cố tình căn dặn Hổ Tật Ảnh không được làm hại đến mạng người, những đứa trẻ này chỉ cần biết phối hợp với nhau có lẽ sẽ không khó vượt qua thử thách của Hổ Tật Ảnh, lẽ nào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi sao?"
Thương Giác vừa cau mày vừa bắt đầu lẩm bẩm, Hổ Tật Ảnh đó do chính ông ấy thả ra để đi thử thách đám đệ tử.
Theo suy đoán của Thương Giác thì thử thách này không hề khó khăn đối với đám đệ tử, nhưng đã lâu như vậy rồi các đệ tử vẫn chưa có ai xuất hiện, điều này khiến Thương Giác bỗng chốc thấy hoảng sợ.
Những đệ tử này ai nấy đều có thân phận không tầm thường, nếu như thật sự có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật, ông ấy sẽ không thể nào ăn nói được với gia trưởng của các đệ tử.
Nghĩ đến đây Thương Giác vội vàng lên đường đi đến chỗ của các đệ tử, sau khi Thương Giác chạy đến lại phát hiện các đệ tử đang vây quanh bên cạnh sờ Hổ Tật Ảnh, trong miệng không ngừng lên tiếng thán phục.
"Hổ Tật Ảnh này trông có vẻ hung ác nhưng không ngờ cảm giác khi sờ rất thích, da lông trên cơ thể lại mềm mại óng ánh như vậy."
"Đúng vậy, nếu như có thể nuôi Hổ Tật Ảnh này như sủng vật dắt đi dạo trên phố thì oai biết mấy!"
Thương Giác vừa nhìn thấy Hổ Tật Ảnh mình cử đi thử thách đám đệ tử, lúc này lại nằm bò dưới đất mặc cho đám đệ tử sờ mó, ông ấy giận đỏ mặt tía tai nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tiếng quát mắng của Thương Giác, đám đệ tử lập tức phản ứng trở lại, ai nấy vội vàng đứng dậy nhìn về phía Thương Giác.
Lúc này Thương Giác cũng bước lại gần mọi người, trong lòng ông ấy bây giờ cũng đầy khó hiểu, Hổ Tật Ảnh này là linh sủng chính tay ông ấy thuần hóa, trước nay nó chưa từng làm trái những chuyện ông ấy giao cho, tại sao lần này lại khác thường như vậy chứ?
Vào lúc Thương Giác đang định hỏi cho ra lẽ, Bảo Bảo đã chủ động mở lời: "Viện trưởng đại nhân, vừa nãy con ma thú này nhảy ra cản đường còn muốn tấn công bọn con, cho nên con đã trực tiếp ra tay chế ngự nó, viện trưởng đại nhân tại sao lại tức giận như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì không đúng sao?"
Nghe thấy những lời của Bảo Bảo, Thương Giác bỗng chốc như bừng tỉnh ra, ông ấy lại quên mất đệ tử mới gia nhập vào học phủ Đăng Thần là Bảo Bảo này.
Người khác không biết thân phận của Bảo Bảo nhưng ông ấy lại biết rất rõ, Bảo Bảo này chính là nhi tử của Dạ Ly Thần cho nên đương nhiên cũng có sự áp chế huyết thống đối với ma thú, Hổ Tật Ảnh này chỉ là một ma thú cấp bảy nhỏ nhoi, nó ở trước mặt Bảo Bảo tất nhiên cũng phải cúi đầu quy phục không dám hỗn xược, như vậy kể ra ông ấy cũng quá sơ suất rồi.
Nghĩ đến đây Thương Giác cố gắng mỉm cười nói: "Không có không có gì, Hổ Tật Ảnh này vốn là thử thách bổn viện trưởng sắp xếp cho các con, cũng do lão phu trước đó không nói rõ với các con, sau này chuyện như thế này Bảo Bảo con đừng tùy tiện ra tay nữa, về sau lão phu sẽ bố trí thử thách cho riêng con, bây giờ con vẫn nên thu lại sự áp chế huyết thống trên người con đi."
Bảo Bảo nghe xong mới gật đầu đáp: "Được thôi, viện trưởng đại nhân không nói sớm, con còn tưởng Hổ Tật Ảnh này là thú hoang trong núi này đó, nếu như ngài đến muộn chút nữa không chừng con đã nướng nó luôn rồi, con còn chưa ăn thịt của Hổ Tật Ảnh này bao giờ đó."
Bảo Bảo vừa nói ra những lời này đã dọa Thương Giác toát mồ hôi hột, Hổ Tật Ảnh đó lại càng cúi đầu thấp hơn không dám nhìn Bảo Bảo.
May mà sau đó Bảo Bảo đã thu lại sự áp chế huyết thống của mình, Hổ Tật Ảnh lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm cả người, nó như đang trốn tránh chạy đến đứng sau lưng Thương Giác, giống như chú chó bị ức hiếp đang tìm chủ nhân bảo vệ.
Thương Giác quay lại vỗ đầu Hổ Tật Ảnh một cái, Hổ Tật Ảnh có được mệnh lệnh của Thương Giác vội vàng quay người chạy đi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Bảo Bảo thấy vậy lại mở miệng nói: "Viện trưởng đại nhân, ngài gọi bọn con đến sau núi rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chắc không phải trừ việc thử thách lúc nãy ra thì không còn chuyện gì nữa chứ?"
Đối mặt với câu hỏi của Bảo Bảo, trong lòng Thương Giác thấy cay đắng không thôi, ông ấy chính là viện trưởng của học phủ Đăng Thần, nhưng nghe giọng điệu của Bảo Bảo, sao lại giống như ông ấy trở thành đệ tử của Bảo Bảo vậy, xem ra phải chấn chỉnh lại uy nghiêm của một viện trưởng mới được.
Nghĩ đến đây vẻ mặt Thương Giác chợt nghiêm nghị, hắng giọng nói: "Đương nhiên không phải rồi. Vừa nãy thử thách của Hổ Tật Ảnh đó chỉ là một phần nhỏ thôi, lão phu đã bố trí một trận pháp ở ngọn núi phía sau, nhiệm vụ của các con ngày hôm nay chính là phá giải trận pháp đó, nếu như trước khi trời tối vẫn không thể phá trận pháp đó vậy thì tối nay đừng ăn cơm nữa."
Mọi người vừa nghe xong vội vàng chạy đến ngọn núi phía sau, Bảo Bảo đang định đi theo mọi người nhưng lại bị Thương Giác gọi lại: "Bảo Bảo, con đứng lại, tu vi của con mạnh hơn bọn chúng nhiều, lão phu muốn huấn luyện con riêng, con cứ ở lại đi!"