Xuyên Không: Hắc Đạo Nữ Phụ

Chương 2: Thay đổi




Màn đêm ở thành phố S thật đẹp, mọi thứ êm đềm trôi qua đến nay cô đã sống trong thân xác của Vương Mị Doanh được 3 ngày. Từ lúc hai người họ rời khỏi phòng bệnh cô liền xuất viện về nhà nghỉ ngơi, sức khoẻ đã hồi phục không đáng lo ngại nữa. Nhưng điều cô thắc mắc là thế nào Vương Mị Doanh lại phải vào viện? Tại sao cô không nhớ được gì cả, kí ức của Vương Mị Doanh đều đầy đủ chỉ trừ.. Lẽ nào cô gái này muốn quên chuyện đó đến vậy? Chuyện này đằng sau uẩn khúc còn rất nhiều, thời gian còn nhiều cô không phải Thánh Mẫu tất nhiên có thù báo thù có oán báo oán có ơn thì trả " Mị Doanh, những người đã đối xử tệ với cô đều không đội trời chung với Tử Đằng tôi! Hại cô chính là hại tôi, tôi nhất định giúp họ sớm ngắm gà khoả thân! "

Vương Mị Doanh năm nay chỉ vừa vặn 16,17 vẫn chưa ra khỏi trường học, cô dự định sẽ sắp xếp và vào trường học tiếp. Nhưng nếu học thì đồng phục và những thứ khác, cô đã thử tìm kiếm trong phòng Mị Doanh, ngoài đồng phục đã qua cắt xén chỉnh sửa mặc không vừa mắt thì còn lại đều không có. Cô thiết nghĩ sẽ ra ngoài chỉnh chu lại bản thân và đi gặp hiệu trưởng sắp xếp lại chuyện học tập. Ngày mai là ngày sẽ thực hiện những việc đó, còn bây giờ.. ngủ trước đã...

> [ Tắc giả đã vô tình tạo ra một con heo:))). ] <

Cô hiện đang đứng trước cửa hầm xe, rảo bước đến lấy xe chiếc Audi màu trắng của cô, chiếc Audi lướt trên phố thoáng chốc đã dừng lại trước Ruby - một của hàng quần áo lớn ở thành phố S, vừa bước vào thứ đầu tiên cô nhận được là ánh nhìn soi mói, chế giễu và khinh bỉ của những người mua hàng xung quanh cô. Cô nhếch mép nhìn những con người trước mặt, một cô nhân viên bước đến nói với môt giọng điệu không một chút thân thiện.

-- Vương tiểu thư muốn mua gì tôi sẽ lấy giúp tiểu thư, tiểu thư không cần động tay động chân đâu.

-- Tôi trước khi đến đây đã rửa tay và tay tôi sạch hơn khuôn mặt có cả tấn phấn đó.

Cô đến một cái liếc mắt cũng không thèm, thật ra cô không muốn đi chấp nhất mấy cô gái này. Cô khi nói xong thì im lặng lựa đồ, còn nữ nhân viên thì không khỏi ngạc nhiên, cô ta không nổi điên nữa sao? Bị Vu thiếu gia bỏ rơi sinh ra thay đổi luôn sao? Chính những con người lúc nãy khinh bỉ và giễu cợt Mị Doanh bây giờ cũng đang há hốc miệng nhìn cô " đây là Vương Mị Doanh của Vương gia sao? "

-- Tính tiền giúp tôi.

Cô nhân viên nhìn đống đồ trước mặt mà không khỏi hoảng hốt " gặp ma rồi, nhất định gặp ma rồi..! ", khác với trước đây những món đồ cô chọn đều là mang kiểu dáng quý phái, sang trọng hoặc thanh lịch khác với loại đồ thiếu vải trước đây. Cô nhân viên gói những bộ đồ những tâm trí không khỏi suy diễn " tình yêu thật ghê gớm, thay đổi cả một con người haiz ".

Cô rời khỏi cửa hàng, tay cầm 5,6 túi đồ lớn tiện tay bỏ vài hàng ghế sau rồi lái xe đến một salon làm tóc, bước vào là những con người niềm nở khi chào đón khách. Mái tóc của cô thay đổi từ màu đen thành màu bạch kim đuôi tóc nhuộm một màu đỏ rực khiến khuôn mặt của cô càng thêm ma mị. Nhân viên trang điểm lại cho cô, đuôi mắt cô sáng nay đã xuất hiện một " vật lạ " đó là một cánh hoa mạn đà la màu trắng nhỏ. " Vật lạ " như đang tô điểm để đôi mắt của cô thêm phần mị hoặc, cô đã nghĩ đây chắc là vết bớt trên mặt của nguyên chủ nhưng sự thật là vật lạ lại cùng thời điểm cô xuyên vào mà xuất hiện..

Hôm nay là một ngày bận rộn, cô vừa rời khỏi salon liền đến gặp hiệu trưởng của trường Z nói về việc cô vào học. Dừng xe trước cổng trường đám học sinh nhìn soi mói cô như nhìn thấy sinh vật lạ, thẩy chìa khoá cho bảo an cô rảo bước đến phòng hiệu trưởng. Học sinh trong trường xì xào soi mói về cô - người con gái xinh đẹp có khí chất cao quí. Cô đứng trước phòng hiệu trưởng, trong phòng vang lên tiếng ái muội rất nhỏ đưa tay lên gõ vào cửa thì một giọng nói khàn khàn truyền đến tai cô.

-- Ai đó?

-- Vương Mị Doanh.

-- Là Vương tiểu thư sao? Vào đi.

" Cạch " trước mắt cô bây giờ là nam nhân anh tú nhưng quần áo không ngay ngắn thái độ lại khinh khỉnh nhìn cô, cạnh nam nhân đó là người phụ nữ quần áo vứt xuống sàn trên thân thể gợi cảm chỉ có một chiếc áo sơmi trắng rộng chắc là của " hiệu trưởng ". Người đứng đầu của một ngôi trường đây sao? Phòng hiệu trưởng từ khi nào thành khách sạn như vậy?..

-- Tôi đến đây là để bàn về việc sếp lớp cùng với lấy đồng phục, chứ không đến để xem hiệu trưởng Lâm cùng tình nhân " hoan lạc ".

-- Vương tiểu thư, cô biết ngại sao? Tôi nghĩ những chuyện này cô đã..

" Đoàng " Lâm Hoàng chưa nói hết thì cảm giác hoảng sợ hắn đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt, Mị Doanh chính là đã rút súng và bắn vào miếng đệm lưng của chiếc ghế.

-- Tôi thiết nghĩ có nên giúp hiệu trưởng Lâm ở lại đây mãi mãi hay không?

-- Vương.. Vương tiểu thư.. Tôi... Đã sắp xếp xong lớp. Lớp của cô nằm ở dãy A lầu 4 - lớp 11A9. Đồng phục của cô.. Tôi đi lấy ngay.

Lâm Hoàng nuốt khan nơi cổ họng không biết bao nhiêu lần " Vương Mị Doanh đây sao? Cô đã bị ma nhập sao chứ! "

Mị Doanh im lặng xem hắn ta diễn trò con " rùa rụt cổ ". Phi, ta khinh! Lăng mạ? Sỉ nhục? Khinh bỉ? Hắn ra đường không xem lịch lại họn ngày cô thử nghiệm khẩu súng mới mà cô vừa chế tạo. Khẩu súng nhỏ được gắn liền với điện thoại của cô, chỉ cần một nút nhấn thì khẩu súng liền xuất hiện. Khẩu súng màu đen tệp với màu điện thoại của cô, súng này có hai loại đạn một loại là lade gây tê liệt, loại còn lại là đạn đồng bình thường. Hức, đúng lúc cô muốn thử nghiệm " đồ chơi mới " hắn chạy đằng trời cũng không thoát.

-- Vương tiểu thư, đồng phục của cô đây.

-- Ừm.. đoàng.. Aaaaaaaaaaa

Cầm trên tay đồng phục cùng lúc đó tiếng súng vang lên một lần nữa, chân Lâm Hoàng bây giờ đang túa máu từ nơi viên đạn ghim vào tiếng hét như lợn bị cắt tiết vang lên ghê rợn. Gương mặt hắn tái xanh máu liền không lưu thông, ngã xuống đất ôm lấy chân sắc mặt khó coi của hắn làm cô buồn nôn. Khi thấy Mị Doanh cầm súng cô tình nhân của hiệu trưởng đã rón rén cầm quần áo chạy khỏi phòng, cô không phải không thấy nhưng cô đã không bắt cô gái đó lại.

-- Cặn bã, cẩn thận chuyện hôm nay đồn ra ngoại tôi lấy mạng chó anh!

Cô buông lại một câu sau đó rảo bước rời khỏi phòng " hiệu trưởng " bước dọc hành lang nơi những phòng học đã trống trơn không bóng người. Cô đến nơi mà " hiệu trưởng " nói, lớp 11A9 dãy A lầu 4 nơi cô sẽ gắn bó suốt vài tháng sắp đến. Đã ghi nhớ nơi phòng học cô rời khỏi trường, phóng con Audi trên đường lộ cao tốc Mị Doanh rời khỏi phố xá tấp nập đến ngoại ô nơi có bãi biển cát trắng trải dài. Đứng trước biển, những con sóng như đang trêu đùa nước biển trong xanh cùng hoàng hôn đang chiếu xuống mặt biển đỏ rực cả một vùng. Cô im lặng đứng đó nhớ về.. người cô từng thương yêu, bất chấp tất cả để yêu anh nhưng đáp lại là sự phản bội nếu kiếp này một lần nữa gặp lại cô sẽ không ngu ngốc đâm đầu vào tình yêu đau khổ của anh nữa. Đó chỉ là nếu thôi nhỉ? Làm sao mà gặp được, anh sẽ không trùng hợp mà xuyên không đến đây đâu nhỉ? Haha ngốc thật!.. Sao vẫn còn yêu anh ta như vậy chứ...