Xuyên Không: Hắc Đạo Nữ Phụ

Chương 3: Nhập học, tên biến thái và vườn cây phong lá đỏ




Sau buổi chiều hoàng hôn hôm đó cô đã tự nhốt bản thân trong phòng suốt hai ngày liền, cô muốn buông bỏ tình cảm dành cho " người đó " và cô đã làm được.

Chuông đồng hồ reo lên inh ỏi vang vọng khắp căn phòng, hai hàng mi của cô khẽ chuyển động đưa tay tắt chuông đồng hồ cô xỏ đôi dép ngủ và đi VSCN. Đứng trước gương là cô, xinh đẹp và không còn vướng bận gì với hình ảnh của " người đó " cô đã được sống một lần nữa cô sẽ không để ai làm tổn thương đến cô dù chỉ một sợi tóc.

Hôm nay là ngày cô đến trường, cô đang ngắm bản thân trước gương. Dung mạo này đẹp hơn cả cô ở kiếp trước, đồng phục của cô được thiết kế như áo sơmi tay dài ở cổ áo có đính viên ngọc trên áo còn đính một cái huy hiệu vòng tròn bên trong vòng có một chữ Z được làm bằng vàng trạm khắc tinh xảo, váy xếp li màu đen viền màu vàng bắt mắt. Từ cô sự cao quý và khí chất bậc nữ vương như được toát ra vạn lần. Rời khỏi nhà cùng với con Audi cô nhấn ga lướt trên con đường đến trường. Cổng trường chuẩn bị khép lại một bóng trắng lướt qua trước sự ngạc nhiên của tất cả học sinh trong trường, đổ xe và đi nhanh lên lớp.

Cô không muốn phí thời gian với đám nhóc này..

[ Tiết đầu ]

Tâm trạng cô bây giờ đang rất muốn đánh người, tại sao ư? Vì tên biến thái Lục Tử Niên này không ngừng làm phiền cô!! Mọi chuyện xảy ra khi..

/ Bắt đầu hồi tưởng /

-- hôm nay lớp 11A9 sẽ có thêm một " thiên thần " gia nhập vào, Mị Doanh em hãy làm quen và tự học cùng các bạn nhé.

-- Tôi họ Vương tên Mị Doanh, xin chào.

-- Mị... Doanh... Là con gái của Vương tổng sao?

-- Cô ta vác mặt đến đây để quyến rũ Lục thiếu sao? Trơ trẽn thật đấy.

-- Dơ bẩn..

-- Trơ trẽn..

-- Dâm đãng..

--...

Mị Doanh chỉ thờ ơ nhìn một loạt khắp căn phòng, nam nữ trong lớp đang nháo nhào liền im bặt vì cái nhìn lạnh thấu xương của cô. Đi đến chỗ trống còn lại trong lớp, cô kéo ghế ngồi xuống tiện tay đeo tai nghe vào và nằm ngủ trên bàn không quan tâm đến những gì xung quanh kể cả khi có người đang nhìn cô với ánh mắt " thú vị ". Người đó chính là Lục Tử Niên, đứng đầu Lục gia sở hữu đôi mắt phượng màu hổ phách được che đậy bớt đi phần nào dưới chiếc kính gọng đen mái tóc nâu cùng đôi môi lúc nào cùng cười nhưng nụ cười lại không mang nét vui vẻ hoà đồng nụ cười của hắn biểu hiện sự bất cần và lạnh lùng hay đơn giản đó chỉ là cái nhếch môi của hắn gương mặt hắn là yêu quái " mị hoặc nhân tâm ", hắn cao 1m85 và có nước da trắng như da con gái cùng thân hình săn chắc. Lục Tử Niên từ lúc gặp cô ở bãi xe đã cảm thấy muốn bên cạnh chăm sóc song đó gặp cô ở lớp, hắn biết hắn muốn bảo vệ cô. Khi cô ngồi kế, hắn không cản được hành động của bản thân liền bắt chuyện với cô.

-- Này!! Vương Mị Doanh!!

--...

-- Tôi tên là Lục Tử Niên, là bạn đồng hành của cô.

-- Này.. Này!! Cô có nghe tôi nói không??!

Lục Tử Niên lay lay người cô miệng thì nói không ngừng làm cô không những không chợp mắt được mà còn nhức đầu vì Lục Tử Niên.. Nói quá nhiều..! Cô thật hối hận khi đeo tai nghe mà lại không bật nhạc..

-- Im ngay! Anh - con người có lớp da mặt dày nhất trái đất này, anh có biết anh rất rất rất phiền không vậy? Tôi có thù oán sâu đậm gì với anh sao? Nếu không có thì hãy im miệng ngay bằng không tôi sẽ dùng biện pháp mạnh khiến anh im miệng! Đồ phiền phức.

-- Doanh nhi.. Tôi chỉ muốn làm quen với cô... nếu cô không thích tôi.. sẽ không nói tiếp.

Cô cảm thấy tội lỗi vì đã quát vào mặt anh ta, Lục Tử Niên chỉ muốn làm quen với cô nhưng cô lại như vậy thật không hiểu phép tắt.

-- Tôi.. Tôi không phải là có ý đó, anh.. có thể nói chuyện với tôi. Tôi không thấy phiền.

/ Kết thúc hồi tưởng /

Vậy đó, bây giờ thì cô không thoát khỏi hắn nữa rồi. Đúng là cái miệng hại cái thân mà!!

-- Doanh nhi.. Doanh nhi, một lát cậu xuống phòng ăn với tôi nhé.

-- Ừm.

-- Doanh nhi, cậu sao vậy? Không khoẻ sao? Tôi đưa cậu xuống y tế nhé?

-- Tôi bình thường..

-- Doanh nhi, chiều nay tôi đưa cậu về nhé?

-- Tôi đi xe..

-- Doanh nhi...

-- Doanh nhi...

Và vô số câu nói bắt đầu từ " Doanh nhi... " đó xuất hiện..

-- Lục Tử Niên cậu thật sự không mệt sao?

-- Tại sao phải mệt?

Lục Tử Niên nhìn cô cười, nụ cười dành riêng cho cô. Nụ cười đó đẹp đến mức khiến tim cô chệch đi một nhịp đập, không.. Không thể.. Cô chắc chắn đã bị bệnh nhất định ngày mai cô phải đi khám.

--... Tuỳ cậu.

-- Doanh nhi, tôi với cậu đi ăn nhé.

Cô chỉ biết lắc đầu im lặng rảo bước theo Lục Tử Niên xuống phòng ăn của trường. Suốt dọc đường đến phòng ăn, Lục Tử Niên không ngừng miệng hắn cứ " Doanh nhi... Doanh nhi.. " làm cô muốn khó chịu nhưng xen vào đó là một cảm giác ấm áp. Bước vào phòng ăn mọi ánh mắt ghen tị cùng ganh ghét đều đổ dồn lên người cô, vì sao? Vì cô đang đi cùng với nam thần của trường.

-- Tôi đi lấy thức ăn cậu ngồi đây nhé Doanh nhi?

-- Ừm sandwich và capuchino rắc cacao, cảm ơn.

Lục Tử Niên vừa rời khỏi cô, rắc rối liền xuất hiện. Các nữ sinh mặt có một lớp phấn " rất dày " đang đứng trước mặt cô và nhìn cô với đôi mắt không thân thiện... Mọi người xung quanh cũng đang nhìn về phía cô bằng đôi mắt khinh bỉ và hả hê vì nghĩ cô sắp bị đánh? Hức!

-- Mày thật trơ trẽn, đến đây âm mưu mê hoặc Lục thiếu sao? Không mồi chài được Vu thiếu nên chuyển mục tiêu à? Con điếm.

-- Đồ trơ trẽn...

-- Thứ mồi chài...

-- Nhỏ dơ bẩn...

-- Mồi chài bám víu lấy Vu thiếu và Lục thiếu để kiếm lợi lộc chứ không gì hơn.

-- Điếm? Các người nói đủ chưa? Tiểu thư LÂM ĐÌNH cô xem lại bản thân cô rồi hãy nói tôi, tôi là con điếm thì cô là con phò quốc dân luôn nhỉ? Vu thiếu là ai? Tôi có quen biết sao? Đừng dùng bộ não tàn của cô mà suy nghĩ về tôi! Kiếm lợi lộc sao? Các cô chắc mơ tưởng sẽ được làm chủ tài sản của họ luôn rồi nhỉ!!

-- Mày...!! " chát " đừng tưởng tao không dám làm gì mày! Lục thiếu cũng không bảo vệ mày đâu con điếm!

Bên gò má trái của cô bây giờ thật rát và nóng. Gương mặt cô tối sầm lại, u ám hơn bao giờ hết. Nhưng một giọng nói khác đã vang lên trước khi cô làm gì đó...

-- Cô vừa làm gì?

-- Tử Niên... Em...em...chỉ là...

Ả Lâm Đình vẫn đang nghĩ nên trả lời thế nào để Lục Tử Niên không hiểu lầm ả. Nhưng ngược lại, anh đang cho cô ta một cơ hội.

-- Tên tôi, cô không có tư cách gọi.

-- Em vừa dạy cho nó một bài học, để nó không còn đeo bám anh nữa.

-- Tôi kêu cô làm sao?

-- Em...

-- Xin lỗi và cút đi khuất mắt tôi!

-- Nhưng...em yêu anh Tử Niên!

-- Tôi không có thói quen nói hai lần!

-- Xin..Xin lỗi.

-- Cút!

Ả Lâm Đình cùng những nữ sinh khác ấm ức nện gót giày xuống nền nhà rời đi nhưng không quên liếc cô đến cháy mặt. Xung quanh bây giờ là một bầu không khí rất quỷ dị, Lục Tử Niên đang bảo vệ Vương Mị Doanh " oành.. " cảnh vừa nãy khiến mọi người như vừa nghe sét đánh ngang tai. Thật khó tin! Song đó những ánh mắt ganh ghét càng xuất hiện nhiều hơn!

Cô không nói gì đưa tay xoa nhẹ gò má vừa bị tát nhìn anh như ám chỉ anh là " nguyên nhân " bắt nguồn việc này. Không sai vào đâu, những nữ sinh đó đều vì anh mà kiếm chuyện với cô, đưa tay cầm lấy ly capuchino rồi rảo bước rời đi khỏi phòng ăn thật nhanh Lục Tử Niên liền đuổi theo cô đến một vườn cây phong lá đỏ. Những vòm cây đỏ chót đang đung đưa trước gió, lất phất vài chiếc lá rơi xuống khắp dọc đường anh đến nơi cũng là lúc nhìn thấy cô đang nhắm mắt nằm trên thảm cỏ xanh mướt. Cảnh tượng thật đẹp, đẹp đến mê người làm anh đứng nhìn mãi mà không biết cô đã mở mắt nhìn anh từ lâu...