Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 463: Quân sư




“Bây giờ chắc chắn hoàng đệ đang rất buồn bã đây? Thân là hoàng huynh của hắn ta, không thể không an ủi!”

Giang Nam vương gọi một tiếng: “Người đâu!”

Bên ngoài có hai người tiến vào, cung kính đáp: “Vương gia có gì dặn dò ạ?”

Giang Nam vương nói với vẻ “buồn bã đau lòng”: “Tặng cái chuông đó của bản vương cho Võ Tây vương đi! Nói với hắn ta cho dù cuối cùng chết hết không còn một mống nào thì bản vương vẫn sẽ thay hắn ta ‘lo ma chay’!”

“Rõ, thưa vương gia!”

Hoàng triều Đại Võ.

Nét mặt của nữ đế hồng hào, cười rạng ngời: “Các vị chắc hẳn đều đã nghe đến chuyện ở Võ Tây rồi chứ? Một thế lực thần bí vùng dậy ở khu vực Võ Tây vẫn luôn nhắm vào binh mã Võ Tây! Các vị ái khanh thấy thế nào?”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang đứng dậy, lớn tiếng đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần nghe ngóng được thế lực thần bí đó xuất quỷ nhập thần, di chuyển nhanh chóng, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã tiêu diệt hơn vạn quân lính Võ Tây, tạo thành khó khăn cực lớn cho Võ Tây vương! Tình huống này đối với triều đình ta mà nói vô cùng có lợi! Nhưng thế lực thần bí đó lai lịch bất minh, chúng ta không thể không đề phòng!”

“Ừm!” Nữ đế gật đầu hài lòng.

Ánh mắt nàng liếc về phía Lâm Bắc Phàm trong các quan với vẻ hơi kỳ quái, cười hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi có suy nghĩ gì không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, gần đây vi thần đang bận chuyện cày bừa vụ xuân, cũng không hiểu chuyện này cho lắm cho nên cũng không có suy nghĩ gì cả, xin bệ hạ lượng thứ!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách nghiêm túc.

Nữ đế hơi nhướn mày, kẻ giật dây sau màn như ngươi còn không hiểu? Ngươi còn vô cùng thân thiết với công chúa người ta cơ mà!



Thật biết giả bộ!

“Ái khanh, ngươi cứ nói thử xem, có nói sai trẫm vẫn tha cho ngươi vô tội!”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Thần cho rằng cứ để bọn họ đấu đá tiếp đi ạ! Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt dãy núi Phượng Hoàng, không để bọn họ qua đây là được!”

“Lời này của ái khanh rất hợp ý trẫm!” Nữ đế gật đầu hài lòng.



Lúc này, ở Võ Tây.

Võ Tây vương vô cùng giận dữ và vô cùng đau đầu.

Thân là bá chủ cắt cứ một phương, là phiên vương nắm binh lực lên đến hàng trăm vạn người vậy mà lại bị người trong toàn thiên hạ chê cười!

Nếu còn không xử lý đám chuột chạy tán loạn khắp nơi này và cứu vãn mặt mũi của hắn ta thì hắn ta thật sự sẽ tức chết mất.

“Quân sư, ngươi có diệu kế gì không?” Võ Tây vương hỏi.

Phượng Sồ tiên sinh chắp tay đáp: “Vương gia, đám chuột nhắt này chuyên tấn công đội quân nhỏ của chúng ta, lại tránh né đại quân của ta, chứng tỏ thực lực cũng không mạnh, cho nên tính cho đến hiện tại, cách tốt nhất là gọi toàn bộ binh mã đang phân tán bên ngoài về, như vậy bọn họ sẽ không có cơ hội nữa!”



Võ Tây vương gật đầu: “Lời này có lý đấy, nhưng bản vương càng muốn tiêu diệt đám chuột coi trời bằng vung này hơn, bằng không bản vương khó mà nuốt được cục tức này!”

Phượng Sồ tiên sinh nói tiếp: “Vương gia, sau khi rút binh mã về lại phái cao thủ tới đối phó với bọn chúng! Cao thủ võ công cao cường, hành động càng nhanh nhẹn hơn, như vậy đối phó với bọn họ sẽ dễ dàng hơn nhiều!”

“Nhưng, khu Võ Tây quá lớn, cao thủ lại quá ít, làm sao có thể thành công được?” Võ Tây vương nhíu mày.

“Cao thủ ít thì chúng ta có thể mời người mà!”

Phượng Sồ tiên sinh cười bảo: “Vương gia, nửa năm trước Ký Bắc từng xuất hiện nạn mã tặc, khi ấy mã tặc hung hăng ngang ngược, gây rối khắp nơi khiến dân chúng lầm than, ngươi có biết triều đình đã giải quyết chuyện này thế nào không?”

“Nghe nói hình như là tuyên bố bảng danh sách treo thưởng, còn có bảng anh hùng nữa…” Võ Tây vương đáp.

“Vương gia, chính là như thế đấy!”

Phượng Sồ tiên sinh cười nói: “Lúc trước Ký Bắc xảy ra nạn mã tặc, triều đình đã tuyên bố một bảng danh sách treo thưởng, một mã tặc được mười lượng bạc để tạo sức hút ở phương diện tiền tài, sau đó lại tuyên bố bảng anh hùng để tạo sức hút về danh tiếng, trở thành đại anh hùng diệt cướp còn có thể đưa ra một điều kiện không tính là quá đáng với triều đình!”

“Chính là vì có ba điều kiện lớn này nên triều đình chỉ cần trả cái giá cực nhỏ đã giải quyết được nạn mã tặc ở Ký Bắc, không thể không nói người đưa ra kế này là một thiên tài!” Phượng Sồ tiên sinh mang vẻ mặt khâm phục.

“Hóa ra là như vậy, nhưng điều này thì có liên quan gì đến chuyện này?” Võ Tây vương khó hiểu.

“Vương gia, đám chuột chạy loạn khắp nơi này đối với chúng ta mà nói không phải tương đương với mã tặc hay sao? Bọn chúng gây họa ở đất Võ Tây chúng ta, chúng ta tạm thời gọi bọn chúng là Tây phỉ đi!”

“Chúng ta có thể trông bầu vẽ gáo, đưa ra một bảng danh sách treo thưởng, mỗi một Tây phỉ thưởng mười lượng bạc, sau đó đưa ra một bảng anh hùng, tuyên bố với thiên hạ! Đại anh hùng diệt cướp còn có thể nhận được một điều kiện không tính là quá đáng được vương gia hứa hẹn! Bằng cách này, không phải chúng ta đã có thể kêu gọi anh hùng trong thiên hạ tới đối phó với đám giặc này rồi sao?”