Khu Võ Tây, phủ vương gia.
Võ Tây vương rất nhanh đã nhận được tin tức, hắn ta vừa giận vừa sợ: “Đám chuột nhắt coi trời bằng vung này lại dám vu hại bản vương như thế? Nói bản vương bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, còn nói bản vương vô sỉ… nào có lý này chứ!”
Nói thế nào thì hắn ta cũng là một vị vương gia, vậy mà lại bị người chỉ thẳng vào mũi chửi như vậy, hắn ta không cần mặt mũi nữa chắc?
Nói hắn ta bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, vô sỉ mặt dày… cứ cố tình còn chửi vô cùng có lý nữa chứ!
Bây giờ hắn ta có thể tưởng tượng ra được danh tiếng của mình tệ đến thế nào!
Hắn ta hận chết kẻ đứng sau vụ này!
“Vương gia, bây giờ không phải lúc để tức giận!”
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh nói với vẻ khẩn trương và hoang mang: “Hịch văn này vừa xuất hiện, các đại hiệp vẫn chạy đến Võ Tây như cũ, chẳng qua không phải để đối phó với Tây phỉ mà là với quân Võ Tây ta! Vương gia, tình hình nguy cấp, phải làm thế nào mới được đây?
Võ Tây vương cũng hơi hoảng.
Hắn ta vẫn còn nhớ chuyện kho báu Tà Nguyệt nửa năm trước.
Lúc đầu, hắn ta bảo thủ, cho rằng dụa vào đại quân trăm vạn người là có thể ngăn cả được các anh hùng giang hồ.
Nhưng hiện thực đã vả vào mặt hắn ta một cái tát đau đớn, mấy chục vạn binh mã cứ như vậy mất tăm hơi, lợi ích gì đó cũng chẳng vớt được miếng nào.
Nếu tình hình này còn xảy ra thêm lần nữa, vậy hắn ta cũng không cần mưu phản nữa mà tự sát luôn cho rồi.
“Quân sư, bây giờ nên làm thế nào đây?” Võ Tây vương gấp gáp hỏi.
“Vương gia, hiện tại thuộc hạ cũng không biết nên làm thế nào!” Phượng Sồ tiên sinh cực kỳ khổ sở và sốt ruột.
“Bản vương mặc kệ! Ngươi nhất định phải nghĩ ra cách cho bản vương, không nghĩ ra được cũng phải nghĩ, bằng không bản vương giữ ngươi lại có ích gì?” Võ Tây vương nổi giận đùng đùng nói.
“Vương gia, thuộc hạ sẽ cố hết sức!”
Phượng Sồ tiên sinh gấp đến túa mồ hôi đầy đầu, cuối cùng, hắn ta thật sự cũng nghĩ ra cách rồi.
“Vương gia, chúng ta có thể rút bảng treo thưởng và bảng anh hùng về, cũng nói với Tây phỉ chuyện ở Võ Tây, Võ Tây sẽ giải quyết, giao cho người khác thì có bản lĩnh gì? Còn cứ tiếp tục như thế này, chẳng qua chỉ là tự chém giết lẫn nhau, hao tài tốn của, vô cùng không khôn ngoan!”
Võ Tây vương nổi giận: “Cách của ngươi là kêu bản vương nhận thua? Bản vương tuyệt đối không đồng ý!”
Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: “Vương gia, bây giờ đã đến lúc bất đắc dĩ rồi! Nếu chúng ta tiếp tục ngoan cố chống lại, đôi bên đều sẽ tổn thất, nhưng tổn thất bên chúng ta sẽ lớn hơn! Một khi thực lực của chúng ta sụt giảm mạnh, các phiên vương khác sẽ không bỏ qua cho chúng ta, còn có triều đình càng không bỏ qua cho chúng ta hơn, chúng ta không thể mạo hiểm! Nhịn cơn giận nhất thời mới có thể gió êm biển lặng được!”
Cuối cùng Võ Tây vương cũng bình tĩnh lại, thở dài một hơi: “Được rồi, nghe theo ngươi đi!”
Vì thế, Võ Tây thu hồi bảng treo thưởng và bảng anh hùng, hơn nữa thông báo với thiên hạ chuyện ở Võ Tây, Võ Tây sẽ tự giải quyết, mượn tay kẻ khác thì có bản lĩnh gì?
Người sáng suốt nhìn thấy đều bật cười ha ha.
“Võ Tây vương nhận thua rồi sao?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khoảnh Khắc Năm Ấy
2. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================
“Không nhận thua không được ấy chứ, các anh hùng đều đang lên đường, mài dao sẵn hướng về quân Võ Tây rồi! Thực lực của Võ Tây vương hùng hậu nhưng làm sao là đối thủ của người trong thiên hạ được? Hắn ta không gánh nổi tổn thất này đâu, ha ha!”
“Bây giờ phải xem nghĩa sĩ Võ Tây có đồng ý không đã!”
“Tốt nhất là đừng đồng ý, ta đang đợi phát tài đây!”
Hiển nhiên Tử Nguyệt công chúa cũng nhận được tin này.
Nàng nghĩ ngợi rồi xé bảng treo thưởng và bảng anh hùng xuống.
Sở dĩ nàng đối phó với Võ Tây vương cũng không phải vì có thù với hắn ta, mà chủ yếu là muốn bồi dưỡng binh lính của mình, để binh của mình rèn luyện từ trong máu và mồ hôi mới có cơ hồi khôi phục vương triều được.
Nếu mượn tay người khác để đối phó với Võ Tây vương sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội rèn luyện, cho nên nàng đồng ý với yêu cầu của Võ Tây vương, chuyện ở Võ Tây thì Võ Tây tự giải quyết, tuyệt đối không mượn tay người ngoài.
Đôi bên đều triển khai binh mã và lại đánh nhau tiếp.
Quân Lâm Nguyệt và quân Võ Tây lại đánh nhau, nhưng kẻ đầu sỏ Lâm Bắc Phàm lại đang bận chuyện cày bừa vụ xuân.
Có câu nói thời gian quý báu nhất để đặt nền tảng cho một năm chính là mùa xuân, vậy nên chủ yếu phải xem vụ cày bừa mùa xuân này thế nào.
Lâm Bắc Phàm khá coi trọng nông nghiệp.
Để thúc đẩy nông nghiệp phát triển, gia tăng sản xuất và tăng thu nhập, ngoại trừ sử dụng xi măng để tu sửa và cải thiện công trình thủy lợi ra, hắn còn lấy kinh nghiệm ở kiếp trước tổng kết thành “Tám phương pháp trong nông nghiệp” rồi mở rộng ra ngoài.
Tám phương pháp trong nông nghiệp chính là: Đất, phân, nước, giống, dày, bảo, quản và công.
Đất: Phải thâm canh và cải thiện thổ nhưỡng, tiến hành kiểm tra thổ nhưỡng và quy hoạch đất đai.
Phân: Phải bón phân hợp lý.
Nước: Khởi công xây dựng công trình thủy lợi và sử dụng nước hợp lý.
Giống: Gây trồng và mở rộng giống tốt.
Dày: Trồng dày hợp lý.
Bảo: Bảo vệ thực vật, phòng nạn sâu bệnh.
Quản: Quản lý đồng ruộng.
Công: Cải thiện công cụ.
Mỗi một phương pháp đều sẽ giải thích chi tiết để toàn bộ nông dân đều biết trồng trọt hợp khoa học, gia tăng sản xuất và thu nhập.
Trong đó, ngoại trừ phương diện công trình thủy lợi ra, điều mà Lâm Bắc Phàm quan tâm nhất chính là phân bón.