Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 467: Còn cần nghe nói à




Có câu: Một cây hoa màu đều phụ thuộc vào phân bón!

Sử dụng phân bón có tốt hay không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sản lượng cây lương thực.

Trên đời này chưa từng thiếu người thông minh, để gia tăng sản lượng lương thực, thế giới này đã sớm hiểu phải sử dụng phân bón, ví dụ như phân của ngựa, trâu, cừu, heo, phân xám và phân rơm ủ mục, có từ ba mươi đến bốn mươi loại, trên cơ bản đều là phân hữu cơ.

Chủng loại phân bón càng nhiều càng phong phú, càng có thể thúc đẩy sản lượng lương thực.

Vì thế, Lâm Bắc Phàm lại tăng thêm mấy chục loại phân và phương pháp sản xuất phân bón để mở rộng loại hình phân bón, giúp mọi người dễ thu được phân bón hơn, thúc đẩy gia tăng sản xuất và thu nhập.

Đồng thời, hắn còn sáng tạo thêm một số loại phân bón vô cơ, vôi, thạch cao, lưu huỳnh, nước muối…

Mấy loại phân bón vô cơ này có thể thu được sau khi trải qua quá trình gia công nhất định.

Mấy viên quan phụ trách nông nghiệp nhìn thấy phân bón vô cơ mà Lâm Bắc Phàm đưa ra đều vô cùng nghi ngờ: “Phủ doãn đại nhân, mấy thứ này có thể gia tăng sản lượng lương thực sao?”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Đương nhiên có thể rồi, mấy thứ này cung cấp nguyên tố sinh trưởng cần thiết cho lương thực, đối với chúng ta mà nói cũng khá dễ thu được nữa! Ngươi cứ làm theo cách mà ta nói đi, ta còn có thể lấy chức vụ của mình ra để nói đùa được chắc?”

“Được, hạ quan sẽ đi làm ngay!” Đối phương hớt hải chạy đi.

Ngoài chuyện này ra, Lâm Bắc Phàm còn tăng thêm mấy loại phân xanh nữa.

Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, hắn mới được an nhàn, cười bảo: “Năm nay chắc hẳn sẽ có một vụ bội thu đây!”

Cái khác không dám nói nhưng tăng sản lượng lên bốn, năm phần thì vẫn có thể làm được.

Tuy rằng khoảng thời gian này có hơi vất vả nhưng trách nhiệm của người làm quan là phải tạo phúc một phương, như vậy mới có thể không thẹn với lương tâm được!

Sau này khi chạy trốn mới không để lại bất cứ tiếc nuối gì!



Nhàn rỗi nên cả người cũng nhẹ nhàng, Lâm Bắc Phàm dẫn hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ra ngoài dạo phố.

So với trước tết ta thì kinh thành trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Ngựa xe như nước áo quần như nêm, tiếng rao hàng vang lên nối tiếp nhau, việc kinh doanh càng thêm phát triển.

Những việc này đều không thể tách khỏi một loạt các hoạt động từ khi nhậm chức cho tới nay của Lâm Bắc Phàm.

Chỉnh đốn tác phong của quan viên Đức Thiên Phủ, cải thiện việc quản lý quan lại, thanh lọc môi trường xã hội để mọi người đều dám ngẩng đầu ưỡn ngực làm người.

Mở rộng kinh tế vỉa hè để nhiều người kiếm được tiền hơn, thúc đẩy thị trường ven đường.

Điều mấu chốt nhất vẫn là đưa ra thần khí xây nhà xi măng này, dùng sản nghiệp xi măng này để thúc đẩy thương nghiệp phát triển, giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho rất nhiều người, để mọi người đều có tiền.

Hơn nữa, nhân khẩu kinh thành tăng thêm một trăm vạn, thị trường mở rộng, khả năng chi tiêu cũng tăng mạnh lên rất nhiều.

Cứ như vậy, kinh thành có thể không tốt lên hay sao?

Chính vì như thế, tuy Lâm Bắc Phàm vẫn đeo cái danh tham quan như cũ, nhưng tương lai vẫn không ngừng mở rộng như xưa.

Hắn đi trên đường thường xuyên gặp được người dân chào hỏi.

“Chào phủ doãn đại nhân!”

“Phủ doãn đại nhân đã ăn chưa?”

...

Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu đáp lại.

Bất tri bất giác đi tới một trà lâu nên định chọn một ấm trà và nghe tiểu khúc, dừng chân nghỉ một lát.



Tửu quán trà lâu xưa nay đều là những chỗ thông tin linh hoạt nhất.

Lâm Bắc Phàm vừa uống trà vừa nghe người ở bàn bên cạnh nhỏ giọng bàn luận.

“Ngươi nghe gì chưa, đạo soái Dạ Lai Hương đã tới Đại Võ chúng ta rồi đó!”

“Thật sao, ngươi nghe được tin này ở đâu thế?”

“Còn cần nghe nói à, chính hắn ta nói chứ ai, sắp tới Đại Võ thử tay nghề đấy mà! Tin tức sẽ truyền đi nhanh thôi!”

“Hay thật! Không biết hắn ta lại nhìn trúng kẻ nào rồi!”

“Lo gì chứ, người ta toàn ra tay với kẻ có quyền có thế thôi, không liên quan gì đến dân nghèo chúng ta đâu!”

“Nói cũng đúng, chúng ta cứ xem náo nhiệt là được!”



Đối với người tên Dạ Lai Hương này, Lâm Bắc Phàm cũng biết.

Đối phương là một tên trộm khét tiếng, chuyên trộm châu báu của kẻ có quyền có thế, đã ra tay mười bảy lần ở Đại Hạ hoàng triều, tất cả đều là thế lực lớn có quyền có thế, một trong số đó còn là triều đình Đại Hạ, chưa từng một lần thất bại!

Chính vì như thế nên danh tiếng mới lan xa, truyền khắp thiên hạ, thực lực cụ thể thì không biết nhưng tay nghề ăn trộm và khinh công thì tuyệt vời quên số nhà đi.

Nghe nói một lần hắn ăn trộm ở triều đình Đại Hạ đó, triều đình đã phái hai vị Tông Sư canh chừng châu báu kia cả ngày lẫn đêm nhưng cuối cùng vẫn bị hắn ta trộm thành công.

Trước mỗi lần ra tay, hắn ta đều sẽ gửi thư cảnh báo cho đối phương để thể hiện sự tao nhã và lễ phép.

Hơn nữa mỗi lần xuất hiện đều mặc đồ trắng trông phong độ nhẹ nhàng, cho nên được người khác đặt cho cái danh đạo soái, hoặc là đạo giới công tử.