Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 609: Tên như mưa rơi




Mọi người chen lấn nhau, xô đẩy bơi về bờ bên kia, chỉ sợ muộn một phút là không đi được nữa.

Bên bờ sông Tùng đông nghìn nghịt, toàn là người tranh nhau vượt sông.

Cảnh tượng hùng tráng vô cùng.

Điều này quá kích thích người khiến Giang Nam vương gần như tức xỉu ngang!

Hắn ta rút thanh đao bên hông ra, đôi mắt đỏ ngầu, lửa giận bùng lên nói: “Toàn bộ tướng sĩ nghe lệnh, giết… giết bọn chúng cho bản vương! Giết toàn bộ… toàn bộ phản binh trong sông! Không giữ lại một ai hết!”

“Rõ, thưa vương gia!” Đám người Giang Nam đáp.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm hô lên: “Chặn chúng lại cho bản quan, để đồng bào của chúng ta thuận lợi vượt sông!”

“Rõ, Lâm đại nhân!” Đám người triều đình đáp.

Đôi bên bắt đầu trận đại chiến giành người, một bên giết người, một bên bảo vệ người!

Binh lính Giang Nam có thể nhìn thấy một màn này lại càng cảm thấy chạnh lòng, tim lạnh như băng, bọn họ vẫn luôn ủng hộ Giang Nam vương, vậy mà hắn ta lại giết người của mình!

Mà kẻ địch của bọn họ lại đang bảo vệ người một nhà!

Chủ tử như thế còn cần thiết phải bán mạng nữa sao?

Bọn họ không hề do dự mà vứt bỏ vũ khí, nhảy xuống sông bơi về bờ bên kia.

Mà các tướng sĩ và võ giả nghe lệnh giết quân đầu hàng đó giết rồi lại giết, dần dần cánh tay mềm nhũn bởi vì bọn họ thật sự không thể giết được.

Vì mấy người này vốn đều là đồng bào của bọn họ, là đồng đội cùng một chiến hào với bọn họ.

Không chết trong tay kẻ địch mà lại chết trong tay người nhà mình, thế này…



Nhìn thấy một màn này, Giang Nam Vương tức điên cả người nói: “Ta nói tại sao các ngươi lại dừng hả? Các ngươi đang do dự điều gì? Còn không mau ra tay giết đám phản bội đó?”

Một vị võ giả cười khổ: “Vương gia, bọn họ đều là người một nhà, ta không ra tay nổi.”

Giang Nam vương nổi giận đùng đùng nói: “Bắt đầu từ một khắc chúng phản bội bản vương, bọn chúng đã không còn là người của ta nữa! Bọn chúng đều là quân phản bội vô tâm vô phế! Kẻ phản bội bản vương đều đáng chết!”

Nhìn đám người vẫn còn do dự như cũ, Giang Nam vương lại giận dữ hô: “Còn không mau ra tay, lẽ nào các ngươi cũng muốn làm phản đồ sao?”

“Rõ, thưa vương gia!” Mọi người lên tiếng trả lời.

Chỉ là ra tay vẫn chậm một chút, nhẹ một chút, lệch một chút, dù sao thì bọn họ cũng không thể máu lạnh và vô tình như Giang Nam vương được.

Thời gian nửa ngày trôi qua rất nhanh, đại khái có ba mươi vạn quân Giang Nam thuận lợi vượt qua sông Tùng, thành công trở thành quân đầu hàng triều đình.

Có khoảng mười lăm vạn lính Giang Nam chết trên sông, máu nhuộm đỏ dòng.

Bên cạnh Giang Nam vương chỉ còn lại đội quân thân tín chưa đến ba vạn người và võ giả chưa đến nghìn người, nhân số vô cùng ít ỏi, tất cả đều nản chí ngã lòng, đã không còn sức chiến đấu nữa.

So với khí thế hừng hực khi hắn ta khởi binh thì bây giờ có thể dùng thất vọng để hình dung.

Lâm Bắc Phàm cao giọng nói: “Giang Nam vương, ngươi đã đến đường cùng rồi, hãy giơ tay chịu trói đi! Nể tình ngươi là thân vương triều đình có lẽ bệ hạ còn tha cho ngươi một cái mạng!”

“Đều tại ngươi! Tất cả đều vì ngươi mà ra!” Giang Nam vương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, đôi mắt giận dữ bắn ra sát khí ngút trời.

“Nếu không phải vì ngươi thì bản vương nào đến mức này?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Giang Nam vương, đến bây giờ mà ngươi vẫn chưa biết tại sao mình lại bại à? Có câu: Chính nghĩa thì được ủng hộ, làm trái chính nghĩa sẽ rơi vào thế tứ cố vô thân! Chính vì ngươi vô tình vô nghĩa, không được lòng người cho nên mới binh bại như núi lở!”

“Không! Tất cả đều tại ngươi! Nếu không có ngươi thì bản vương đã đánh vào kinh thành từ lâu rồi! Nói không chừng có thể khoác hoàng bào lên người, ngồi vào hoàng vị mà bất cứ người nào cũng tha thiết mong cầu! Nhưng vì ngươi mà tất cả đều sụp đổ rồi!”

Giang Nam vương tức giận chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Giết hắn cho bản vương! Bất chấp bất cứ cái giá nào cũng phải giết được hắn!”



“Nhưng vương gia, đối phương ẩn náu trong đại quân, có rất nhiều cao thủ bảo vệ…”

Giang Nam vương gào lên: “Lời của bản vương các ngươi không nghe được hay sao? Có phải bản vương không còn binh mã nên nói không ai nghe đúng không?”

Hắn ta chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm: “Ngay bây giờ! Ngay lập tức! Giết hắn ngay cho bản vương!”

“Rõ, vương gia!”

Mọi người bất đắc dĩ nhận lệnh, sau đó vượt sông lao tới, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Bắc Phàm.

“Bảo vệ Lâm đại nhân!” Có tướng lĩnh cao giọng hô.

Mấy vị Tiên Thiên lại lao vào trong sông tiến hành ngăn cản.

Dạ Lai Hương cầm thanh đao nhỏ chắn trước mặt Lâm Bắc Phàm.

“Bắn tên!”

“Vút vút vút…”

Tên như mưa rơi.

Võ giả vươt sông tới ngoại trừ cường giả Tiên Thiên ra thì rất nhiều người đều chết dưới mưa tiễn.

Vương Phú Quý khuyên nhủ: “Vương gia, gọi bọn họ về đi, bằng không tổn thất sẽ rất lớn!”

Giang Nam vương đã không nghe lọt tai nữa, nghiến răng nghiến lợi bảo: “Không! Bản vương nhất định phải giết chết thằng khốn nạn họ Lâm đó! Nếu không phải tại hắn thì bản vương hà tất phải như thế?”

“Nhưng vương gia ơi, thân ở núi xanh, không sợ không có củi đốt…”

Giang Nam vương gào lên: “Ngươi câm miệng cho ta! Cho dù có chết hết người thì bản vương cũng phải giết được hắn! Giết hắn!”