Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 610: Thuộc hạ tuân lệnh!




Thời gian chưa đến một chung trà mà võ giả Hậu Thiên vượt sông đều bị giết sạch, chỉ còn lại mấy vị Tiên Thiên đánh nhau giữa sông.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nhìn cục diện đang rất tốt đẹp này, thầm nghĩ đã đến lúc kết thúc rồi, trong ánh mắt sâu xa của hắn xuất hiện một tia sáng màu tím nhạt.

Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, tinh thần khống chế vật chất!

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, có một Tiên Thiên Giang Nam đột nhiên đứng hình.

Tuy rằng toàn bộ quá trình chưa đến một giây nhưng trong trận tranh đấu giữa các cao thủ cùng cấp bậc lại là nguy hiểm chí mạng.

Hắn ta bị Tiên Thiên triều đình nhắm chuẩn cơ hội bổ một đao xuống.

“Phụt!”

Ngực bị rạch một vết to, máu tươi bắn ra xối xả, nhuộm đỏ lồng ngực.

Tiên Thiên triều đình không ngừng cố gắng, sau trăm chiêu cuối cùng cũng trảm rơi đao của đối phương, sau đó lập tức đi chi viện cho một người khác.

Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm tiếp tục liếc nhìn xung quanh, bất cứ Tiên Thiên Giang Nam nào bị ánh mắt của hắn liếc qua đều xuất hiện sự cố.

Thời gian chưa đến một chung trà đã có bốn vị Tiên Thiên Giang Nam mất mạng, tình thế nhanh chóng phát triển theo chiều hướng có lợi cho triều đình.

Những Tiên Thiên Giang Nam còn lại đều sợ hãi.

Bọn họ theo Giang Nam vương lăn lộn, chẳng qua là vì đại phú đại quý, vì mở ra một tương lai tốt, kết quả bây giờ tương lai chẳng thấy đâu mà mạng thì đã sắp mất rồi.

Vì thế bọn họ không hề do dự mà chuồn lẹ.

“Vương gia, kẻ địch mạnh quá, lão phu rút lui trước!”

“Vương gia, không phải lão phu không cố hết sức mà là triều đình quá mạnh, đi trước một bước!”

“Vương gia, chúng ta gặp lại ở Giang Nam!”

Giang Nam vương chửi như tát nước: “Đám khốn nạn các ngươi! Ngày thường cho các ngươi ăn ngon mặc đẹp, còn cho các ngươi địa vị tối cao! Kết quả gặp chuyện là chạy trước, một đám vong ân phụ nghĩa! Bản vương xấu hổ vì đã làm bạn với các ngươi!”

Lại nhìn bên cạnh mình chỉ còn lại chưa đến ba vạn tàn binh, cuối cùng Giang Nam vương cũng sợ rồi: “Rút!”



Lâm Bắc Phàm vung bàn tay to: “Vượt sông, giết!”

“Giết!”

“Giết qua sông Tùng, giết đến Giang Nam!”

“Thắng lợi ở ngay trước mắt!”



Binh mã triều đình vượt sông với khí thế hừng hực, thế cục công thủ lại xuất hiện sự đảo ngược.

Sau khi vượt sông, Giang Nam vương dẫn tàn binh chạy về.

Lâm Bắc Phàm dẫn dầu đại quân đuổi theo phía sau một cách không nhanh không chậm.

Quân Giang Nam đã sớm không còn ý chí chiến đấu, hơn nữa không được ăn no nên vừa mệt vừa đói, không ngừng có người rớt đội, bị Lâm Bắc Phàm tiêu diệt.

Vì thế binh mã Giang Nam càng chạy càng ít, càng chạy càng giảm thiểu.

Sau khi chạy một đêm chỉ còn lại chưa đến ba nghìn tàn binh bại tướng.

Nhìn thấy binh mã còn sót lại, Giang Nam vương tức rung cả đống mỡ: “Nếu không phải tại thằng khốn Lâm Bắc Phàm đó thì bản vương nào đến mức này?”

“Vương gia chạy mau, binh mã triều đình sắp đuổi đến nơi rồi!” Vương Phú Quý thúc ngựa, thở hổn hển nói.

Giang Nam vương quay đầu liếc nhìn, sợ đến mức hồn lìa khỏi xác!

Quả nhiên bọn họ đã đuổi kịp rồi!

Người đông nghìn nghịt, khí thế hừng hực!

Giữa đôi bên cách nhau chưa đến ba trăm trượng, có thể đuổi kịp bất cứ lúc nào!

Binh mã của mình đã không còn lại mấy, cũng không chạy nổi nữa!



Giang Nam vương gọi: “Bắc Phong, Lạc Kiếm… các ngươi dẫn lính ngăn cản binh mã triều đình, yểm hộ bản vương chạy trốn!”

Mấy người này đều là cánh tay trái, cánh tay phải mà Giang Nam vương vất vả bồi dưỡng ra, vô cùng được tín nhiệm, nhưng trước mắt vì mạng của mình cũng chỉ có thể từ bỏ.

Đám người Bắc Phong và Lạc Kiếm sau khi nghe lệnh của vương gia lập tức tâm như tro tàn.

Nhưng tất cả những thứ bọn họ có đều là vương gia cho, tuy hắn ta có đủ điều không phải nhưng đối xử với bọn họ cực tốt, có câu: Cam lòng hiến mạng cho người đã bồi dưỡng mình!

Bây giờ cũng đã đến lúc bọn họ đánh đổi sinh mệnh rồi!

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Bọn họ dẫn ba nghìn tàn binh bại tướng còn lại quay người rời đi.

“Các vị tướng sĩ, theo bản tướng trở lại!”

“Giết!”

Lâm Bắc Phàm đuổi kịp nhìn thấy một đám người anh dũng này lại vô cùng cảm động: “Đây là một đám nghĩa sĩ biết báo ơn, hào hiệp trượng nghĩa! Nể mặt bọn họ đi, bắn tên!”

“Vút vút vút…”

Sau một màn mưa tên, ba nghìn tàn binh đều bỏ mạng hết.

Khi Lâm Bắc Phàm cưỡi ngựa băng qua một vị tướng lĩnh Giang Nam cả người cắm đầy tên nhưng vẫn ngẩng đầu ngưỡn ngực như cũ, hắn hơi dừng lại nói: “Đều là hảo hán, chẳng qua theo nhầm chủ tử… hãy an táng trọng thể!”

“Rõ, Lâm đại nhân!”

“Cảm ơn…” Vị tướng lĩnh Giang Nam đó yếu ớt nói một tiếng, hai mắt mất đi ánh sáng.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục dẫn binh đuổi theo Giang Nam vương.

Lúc này, bên cạnh Giang Nam vương đã chẳng còn lại mấy người.

Cả đêm chạy trốn, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng bị đại quân của Lâm Bắc Phàm bọc đánh.

Hắn lớn tiếng nói: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi còn muốn chạy đến khi nào nữa? Ngươi đã binh bại như núi lở rồi, không còn cơ hội trở mình nữa đâu, mau cúi đầu nhận tội đi!”