Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 829: Diệt cỏ tận gốc




“Hiện giờ đang là lúc cấp bách, phải làm sạch nước sông, loại bỏ hết bọn trùng thì chúng ta mới có thế sử dụng nước! Thế nhưng do thiếu nguồn nhân lực nên hiện giờ chúng ta đang tìm người để cùng tới sông tìm ổ trùng, tiêu diệt bọn chúng, sớm ngày giải quyết căn bệnh cố trùng này để mọi người có thể sử dụng nước bình thường!”

“Công việc của chúng ta không phải làm miễn phí, trong lúc làm việc sẽ được cung cấp ba bữa một ngày! Nếu tìm được ố trùng thì sẽ được thưởng tiền! Hi vọng mọi người ủng hộ!” Vừa nghe đến quan phủ sẽ bao cơm, tìm được ổ trùng sẽ được thưởng là hai mắt mọi người sáng rực lên.

Dù sao hiện giờ cũng không thế dùng nước, cứ nhàn rỗi mãi thì thôi đi làm việc luôn! Một ngày được cung cấp ba bữa cơm, tìm được ổ trùng còn có thưởng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không hề thiệt.

Thế là rất nhiều người tới đăng ký tham gia.

“Cho ta tham gia với!”

“Ta biết bơi!”

“Ta cũng biết bơi, từ nhỏ đã biết rồi!”

Thế là những tình nguyện viên phiên bản cố đại này đã được đưa tới bờ sông để tìm ốc vặn.

Cứ hễ tìm thấy ốc vặn là bọn họ lập tức đào bùn xung quanh lên và thiêu hủy ngay trên bờ.

ở một diễn biến khác, triều đình tập hợp lượng lớn người đi đun nước cho dân chúng trong thành.

Mặc dù khối lượng công việc rất lớn, hơn nữa còn tổn rất nhiều củi, song giờ đang lúc khó khăn, mọi người không thế không làm vậy.

Còn tại y quán, hiện giờ số lượng người bệnh đang ngày càng tăng.

Ban đầu chỉ có chưa đến một trăm người bệnh, giờ thì lên đến ba, bốn trăm người. Bình thường khi trông thấy cảnh tượng này mọi người đều vô cùng hoảng sợ.

Thế nhưng cứ nghĩ đến thừa tướng Lâm Bắc Phàm còn ở đây là bọn họ lại lấy lại được bình tĩnh, dường như chẳng có chuyện gì là hắn không giải quyết được, bọn họ cứ nghĩ vậy và tâm trạng cũng ổn định hơn rất nhiều.

Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng bình tĩnh, hắn có kinh nghiệm từ một thế giới khác nên hắn tự tin mình có thể đánh thắng trận chiến này.

Sự tự tin của hắn đã cảm hóa những người ở xung quanh. Lúc này, tự tin còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Nữ đế chầm chậm bước tới, trông thấy

những người bệnh đang rên rỉ đau đớn, nàng lo lắng hỏi: “Ái khanh, tình hình này thật sự có thế khống chế sao? Ngươi xem, đã nhiều người như vậy rồi…”

“Bệ hạ, nhất định có thế!”

Lâm Bắc Phàm tự tin vô cùng: “Hiện giờ đang là lúc bệnh bùng nố, những người đã mắc bệnh từ trước đến giờ mới biếu hiện ra, may mà chúng ta phát hiện kịp thời! Đợi chúng ta xử lý sạch sẽ đống ốc vặn trong sông rồi tống vệ sinh là có thể giải quyết vấn đề sán lá hút máu!”

“Được!” Nữ đế gật đầu.

“Có điều bệ hạ à, chắc chúng ta phải ở đây thêm vài ngày rồi, làm lỡ hành trình của bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm nói.

Nữ đế lắc đầu, nàng cười: “Đáy chỉ là chuyện nhỏ! Chỉ cần có thế giải quyết được sán lá hút máu cho dân chúng không phải chịu khổ thì ở thêm mấy ngày có là hề chỊ?””Bệ hạ đúng là minh quân mà! Có điều vị thần chắc phải bận làm chuyện này nên thực sự không có thời gian phê duyệt tấu chương cho bệ hạ, mong bệ hạ hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đáng thương.

Nữ đế trợn trắng mắt.

Cái tên này tới giờ vẫn còn muốn lười biếng.

Có điều hắn cũng thực sự vất vả, thôi thì cho

hắn lười một chút vậy. Cứ vậy một ngày trôi qua, số lượng người bệnh lại tăng thêm ba trăm người.

Ngày hôm sau lại có thêm bốn trăm bệnh nhân nữa.

Ngày thứ ba cũng tăng thêm ba trăm người.

Tổc độ tăng nhanh như vậy khiến mọi người hoảng loạn.

Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn kiên định vô cùng: “Mọi người phải kiên trì! Mặt trời luôn xuất hiện sau cơn mưa, khó khăn rất nhanh sẽ qua đi thôi, chúng ta nhất định có thể giành thắng lợi!”

Có lẽ lời nói của Lâm Bắc Phàm đã có tác dụng.

Tới ngày thứ tư, sổ người nhiễm bệnh đã giảm xuống chỉ còn hơn hai trăm người.

Tới ngày thứ năm chỉ còn một trăm người.

Ngày thứ sáu thì còn vài chục người.

Mấy ngày cuối cùng về cơ bản đều chỉ có sốt ít người nhiễm bệnh. Cứ vậy, cuối cùng mọi người cũng trông thấy tia sáng chiến thắng.

Tất cả những điều này chứng tỏ chính sách của Lâm Bắc Phàm đã có tác dụng, hắn có thể khống chế sự lây lan của căn bệnh cổ trùng này.

Mà lúc này, những người dân mắc bệnh sán lá hút máu cũng được các vị đại phu chữa trị và

dần dần khỏi bệnh. Bọn họ đều là những người trẻ tuổi có sức khỏe khá tốt nên trị khỏi là về nhà. Tất cả những điều này đều giúp củng cổ lòng tin của mọi người hơn.

Lâm Bắc Phàm lại bảo: “Mọi người hãy chịu đựng thêm một chút nữa, chúng ta sắp giành được thắng lợi rồi!”

“Thừa tướng đại nhân nói đúng!”

Trông thấy hi vọng là tâm trạng mọi người tổt lên rất nhiều.

Mà lúc này, có tin tốt từ sông Kim Sa truyền đến.

Sau hai lần sàng lọc và vớt, về cơ bản đã loại bỏ được đám ốc vặn và thiêu hủy chúng.

Hiện giờ đang tiến hành tìm lần thứ ba nhưng không còn tìm thấy con ốc vặn nào nữa.

“Thừa tướng đại nhân, hiện giờ có thể cho sông Kim Sa hoạt động bình thường được chưa?” Tri phủ hỏi với vẻ mong chờ.

Ý nghĩ của hắn ta cũng chính là ý nghĩ của dân chúng.

Lâm Bắc Phàm vui vô cùng, hắn lắc đầu và cười: “Đừng vội, phải tìm con vật, gia cầm tới thử, nếu sau một tuần không có vấn đề gì thì mới chứng minh nước sạch được, khi đó thì có thể uống nước được rồi!”

“Vânq thưa thừa tướnq đai nhân”