Mọi người ai cũng hớn hở.
Một tuần trôi qua như vậy.
Trong một tuần này, gia súc, gia cầm được uống nước liên tục mà không xuất hiện tình huống dị thường nào. Như vậy về cơ bản là có thể chứng minh nước sông đã sạch, có thế sử dụng bình thường.
ở một bên khác, y quán cũng không tiếp nhận bệnh nhân nào mới, song số người được chữa khỏi tăng lên rất nhiều, tất cả đều tiến triến theo chiều hướng tốt đẹp.
Vậy là sau hai tuần, dưới sự mong đợi của mọi người, Lâm Bắc Phàm tuyên bố bệnh cổ trùng kết thúc, mọi người có thế tiếp tục cuộc sổng bình thường.
Mọi người hoan hò, cực kì hưng phấn.
“Tốt quá rồi, bệnh cổ trùng đã kết thúc rồi!”
“Chúng ta bỏ ra hai tuần để tiêu diệt cố trùng, ha ha!”
“Cuối cùng cuộc sống trước kia của chúng ta cũng quay lại rồi!”
Một lão đại phu trong đó kích động đến mức rơi lệ: “Đây đúng là kì tích mà! Từ xưa đến nay khi
đối mặt với bệnh cố trùng, chúng ta đều phải bó tay chịu chết! Ấy vậy mà bây giờ chúng ta có thể đẩy lùi được nó!”
“Đúng vậy đó, chuyện này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, bệnh cổ trùng bùng phát mà chúng ta vẫn khắc chế được nó! Cảm ơn ông trời đã phù hộ!” Một đại phu khác nói.
“Không phải ông trời phù hộ mà là thừa tướng đại nhân! Thừa tướng anh minh thần võ, kịp thời phát hiện ra loại bệnh này nên mới dẫn dắt chúng ta đánh thắng được trận chiến cố trùng! Sau này khi đổi mặt với cố trùng chúng ta không phải bó tay chịu chết nữa!”
Các vị đại phu và mọi người nhìn về phía người thanh niên đang vô cùng bình tĩnh kia, trong lòng bọn họ tràn ngập vẻ bái phục.
Chính hắn đã dẫn dắt mọi người đánh thắng trận chiến không thể thắng được này! Hắn chính là một kỳ tích! Nữ đế cũng kích động vô cùng: “Ái khanh, cách này cực hay, chúng ta nên áp dụng cho toàn quốc, nhất là vùng Giang Nam thường xuyên chịu ảnh hưởng từ bệnh này! Có cách này rồi thì về sau Giang Nam không còn phải chịu khố nữa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ nói phải! Có điều chúng ta chủ yếu vẫn phải phòng ngừa! Kịp thời phát hiện ốc vặn và các triệu chứng bệnh
sau đó thì tiêu diệt, đề phòng bệnh lại tái diễn, đây mới là cách tốt nhất!”
“Ái khanh nói đúng lắm!”
Nữ đế gật đầu, nàng cho người ghi chép lại cách mà Lâm Bắc Phàm nói, sau đó thì truyền đi khắp nha môn của châu phủ cho mọi người làm theo cách đó.
“Ái khanh, ngươi lại lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trầm phải thưởng gì cho ngươi bây giờ? Trừ nghỉ ra thì trẫm sẽ thưởng hết!” Nữ đế cười khanh khách, dường như nàng đã nhìn thấu Lâm Bắc Phàm!
“Bệ hạ, nhưng mà thần chỉ muốn kỳ nghỉ thôi! Thần không muốn nhiều đâu, mười ngày, à nửa tháng thôi là được!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đáng thương.
Nữ đế bực bội nói: “Ngươi nghĩ đẹp quá nhỉ! Ngươi đã nghỉ lâu như vậy rồi cơ mà, mau cút về làm việc cho trâm!” Đoàn thuyền lại tiếp tục xuất phát, lần này đích đến chính là Ký Bắc…
Chuyến đi tới Ký Bắc lần này cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, cực kì thuận lợi. Tuy nhiên ở nước Bạch Tượng thì lại xảy ra một chuyện ảnh hưởng đến toàn thế giới.
Quốc vương Bạch Tượng muốn giao nộp cống phấm đúng hẹn cho Đại Võ nên không thể không ra sức bóc lột nhân dân, khiến nhân dân
phẫn nộ, bách tính lầm than.
Thế nhưng hiện giờ sau khi thuốc trường sinh bất lão xuất hiện, quốc vương Bạch Tượng lại không thể ngồi yên. Mặc dù hắn ta chỉ là quốc vương của một nước bé song hắn ta cũng nuôi giấc mơ trường sinh bất lão! Thế nên để hoàn thành đại nghiệp trường sinh, hắn ta không thể không thu thập các loại báu vật như các quốc gia khác. Hắn ta không dám bắt nạt những quốc gia khác nên chỉ đành bắt nạt dân chúng của mình, bởi vậy đã khiến tình hình trong nước loạn lạc hơn, dân chúng khố cực vô cùng.
Cuộc sống của người dân ở Bạch Tượng không thế miêu tả chỉ bằng từ khố, bọn họ đã hối hận từ lâu lắm rồi. Bọn họ chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi khổ cực này song lại bị quan binh của quốc vương Bạch Tượng bắt lại.
Bọn họ muốn phất cờ khởi nghĩa nhưng thực lực lại không đủ.
Những người có năng lực, dám phản kháng đã chạy đến Đại Võ trồng ruộng hết rồi, những người ở lại phần nhiều đều không có bản lĩnh gì mây, hoàn toàn không thể tổ chức phản kháng nên chỉ có thể sổng dưới sự áp bức của quốc vương Bạch Tượng.
Vậy là công cuộc khởi nghĩa của bọn họ nhanh chóng bị dập tắt, cuộc sổng của bọn họ lại càng khốn khó hơn, đúng là chẳng trông thấy
ngày mai.
Cuối cùng có một vài võ hiệp không thể chịu được nữa, bọn họ thấy bất bình bèn rút đao tương trợ.
Đối phương có võ lực nên cuối cùng giết được một vài quan binh của triều đình và cứu được những người dân Bạch Tượng gặp nạn.
“Hiện giờ các ngươi được tự do rồi, mau chóng chạy trốn đi!” Vị hào kiệt võ lâm nói.
Tuy nhiên những người dân Bạch Tượng này lại không có ý định chạy trốn, tinh thần của bọn họ đang vô cùng tê dại.
Vị hào kiệt kia sững người: “Sao các ngươi không đi đi hả? Còn không đi nữa là quan binh của triều đình sẽ đuổi tới đấy!”
Một lão giả hít sâu một hơi rồi nói với vẻ khố sở: “Trời đất rộng lớn thế này, chúng ta biết phải trốn đi đâu chứ? Chúng ta chỉ là những người dân bình thường, dù có trốn đến đâu cũng không thế trốn khỏi nước Bạch Tượng đâu, rồi chúng ta cũng sẽ bị bọn họ bắt về thôi! Sau khi bị bắt về thì còn khố hơn nữa!”
“Đúng vậy đó, chỗ chúng ta đã có rất nhiều người chạy trốn rồi nhưng đều bị bắt lại!”
“Sau khi bị bắt về, tình cảnh của bọn họ thảm thương vô cùng!”
“Có người còn trốn hai lần nhưng vẫn không thế thoát khỏi lưới của triều đình! Cuối cùng bọn họ đã đánh chết hắn ta, hắn ta kêu thảm thiết cả một đêm!”
“Ôi! Đúng là tạo nghiệp mà, biết vậy hồi đầu đã chạy đến Đại Võ rồi!”
“Đúng vậy đấy, hiện giờ thì chẳng thề chạy nối, đúnq là chỉ có đơi chết!”