Bạch Tượng vương nổi giận, hắn ta phái binh đi truy sát Lưu Ngô Thiên, đồng thời không cho phép dân chúng tiếp xúc với Lưu Ngô Thiên nữa, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt.
Cũng may mà Lưu Ngô Thiên có võ nghệ bằng không hắn ta đã chết dưới tay Bạch Tượng vương rồi. Thế nhưng dù vậy, hắn ta vẫn bị cản trở không ít.
Tổn một tháng, cuối cùng hắn ta cũng thu thập được đủ thư tình nguyện, sau đó lại vượt ngàn dặm xa xồi đế đưa thư tình nguyện tới kinh thành, gặp Lâm Bắc Phàm.
“Thừa tướng đại nhân, đây là thư tình nguyện của trăm vạn dân Bạch Tượng, mong đại nhân ra tay giúp đỡ bọn họ!”
Lưu Ngô Thiên mở thư tình nguyện ra với vẻ hưng phấn.
Chỉ thấy bức thư tình nguyện này cực dài, gần như chiếm trọn căn phòng.
Trên thư chỉ có hơn trăm chữ, song nét chữ rất ngay thẳng, rành rọt, chứa đựng mong muốn của mọi người.
Trừ chính văn trong thư ra thì bên dưới toàn là những dấu tay của dân chúng, một thứ mùi
tanh xộc lên.
“Những thứ này… đều do mọi người cắn tay rồi in lên, thế nên không được dễ ngửi cho lắm, mong thừa tướng đại nhân lượng thứ!” Lưu Ngô Thiên chắp tay nói. “Bản quan có thể hiểu được, đây chính là lời tố cáo bằng máu và nước mắt của bọn họ!”
Ngày hôm sau, quả nhiên Lâm Bắc Phàm đã mang bức thư tình nguyện đó vào cung gặp nữ đế “Bệ hạ, mấy tháng nay Bạch Tượng vương không quan tâm đến dân chúng, tăng cường đàn áp, cướp bóc dẫn đến đời sống nhân dân lầm than! Đây là thư tình nguyện mà dân chúng Bạch Tượng gửi đến, mong chúng ta có thể phái binh cứu giúp bọn họ!”
Nói đoạn, hắn bèn mở bức thư dày cộm ra.
Nữ đế và bách quan nhìn thấy những dấu tay chi chít trên đó xong bèn động lòng.
Nữ đế hỏi: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào?”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc, hắn chắp tay nói: “Bệ hạ, mặc dù dân chúng Bạch Tượng không phải dân Đại Võ ta song lại một lòng hướng tới Đại Võ, tự nguyện thuần phục, thế thì bọn họ chính là người dân của chúng ta rồi! Chúng ta không thế không quan tâm đến thần dân của mình! Thế nên vị thần muốn… xuất binh!” Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải! Tròng thấy dân
chúng của nước ta bị bắt nạt mà trầm thực sự không nỡ! Ái khanh, ngươi là đại nguyên soái của cả nước, chuyện này giao cho ngươi phụ trách!”
“Vi thần tuân chỉ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.
Hai người kẻ xướng người họa, thế là quyết định xong chuyện này.
Bách quan trong triều không ai phản đối bởi vì đây chính là một phần trong kế hoạch thôn tính Bạch Tượng.
Khi tới biên giới, các vị tướng lĩnh Đại Võ lại không kiềm chế được mà thi nhau đến thăm hỏi Lâm Bắc Phàm, hy vọng có thể được đi cùng hắn để lập công. Lâm Bắc Phàm tập hợp đủ binh lính rồi lập tức xuất phát.
Khoảng một tuần sau, hắn đã tới Võ Tây và cứ điểm Thanh Long.
Sau đó hắn tập hợp thêm đại quân mười vạn người ở cứ điểm Thanh Long, chuẩn bị tiến về Bạch Tượng.
Sau khi tất cả đều được chuẩn bị, Lâm Bắc Phàm bèn gọi Lưu Ngô Thiên: “Lưu đại hiệp, ngươi qua đây!”
“Thừa tướng đại nhân có gì dặn dò ạ?” Lưu Ngô Thiên chắp tay hỏi.
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Lưu
đại hiệp, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi binh tới Bạch Tượng, có điều đế giảm thiểu tốn thất, bản quan hi vọng người có thể giúp ta một chuyện!”
“Thừa tướng cứ nói, thảo dân dù có lên núi đao xuống biến lửa cũng không khước từ!” Lưu Ngô Thiên nói.
Lâm Bắc Phàm phất tay, hắn cười: “Làm gì có nghiêm trọng đến thế! Bản quan chỉ muốn người dẫn theo vài vị tướng quân của Đại Võ lén thâm nhập vào Bạch Tượng, huy động dân chúng Bạch Tượng, như vậy bên trong kết hợp với bên ngoài, chuyện này coi như thành công được một nửa!”
“Thừa tướng yên tâm, thảo dân nhất định sẽ không khiến đại nhân thất vọng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn dẫn theo vài vị tướng quân lén lút tiến vào Bạch Tượng. Nơi đầu tiên mà bọn họ tới là một thôn trang.
Dân chúng ở đây đều quen biết Lưu Ngô Thiên.
Bọn họ trông thấy Lưu Ngô Thiên tới bèn cực kì kinh ngạc: “Lưu đại hiệp, ngươi…”
Lưu Ngô Thiên nói: “Mọi người ơi, thư tình nguyện của mọi người đã được Lâm thừa tướng nhận rồi! Lâm thừa tướng có lòng tốt nên đã đồng ý cứu mọi người! Giờ đang có đại quân mười vạn
người sắp tiến vào thành, sángsớm ngày mai là tấn còng Bạch Tượng để cứu mọi người!”
Dân chúng vui mừng, bọn họ reo hò lên.
“Thừa tướng đại nhân tới rồi!”
“Ha ha! Tốt quá rồi, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi!”
“Cuối cùng cũng đợi được ngày này!”
Động tĩnh này đã làm phiền đến những binh lính Bạch Tượng đang canh giữ, bọn họ bèn ngáp ngắn ngáp dài và đi tới.Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! “Các ngươi đang ồn ào cái gì thế? Còn không mau ngủ đi, sáng mai còn phải làm việc nữa!”
“Đúng rồi, mấy người các ngươi là ai?”
“Lập tức bỏ vũ khí xuống, bằng không ta sẽ không khách khí nữa đâu!”
Một vị tướng quân Đại Võ phóng kình khí và giết chết mấy tên lính kia Sau đó hắn ta lớn giọng nói: “Những người dân Bạch Tượng, thừa tướng đại nhân mà các ngươi luôn mong nhớ đã tới rồi! Giờ hắn đang ở bên ngoài thành, chỉ chờ các ngươi mở cổng thành nghênh đón thôi!”
“Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!”
“Mở cổng thành, đón thừa tướng đại nhân!”
Mọi người hí hửng.
Tiếp đó, Lưu Ngô Thiên và mấy người khác tiếp tục đi vào giết sạch bọn lính và cứu được nqười dân Bach Tươnq.