“Không hoảng không hoảng, có lẽ lôi phạt đến muộn một chút!” Không Hư đạo trưởng tự an ủi mình, tiếp tục luyện đan.
Bên kia, đám người của hoàng đế Đại Hạ nhìn bầu trời mà nhíu mày không nói.
Quốc sư đã nói có sấm chớp sắp tới, vì sao chờ lâu như vậy mà vẫn không thấy sấm chớp đâu?
Trong đó, có phải đã xảy ra sự cố không?
Muốn mở miệng hỏi một chút nhưng lại sợ quấy fây tới quốc sư, cho nên chỉ có thể nhịn lại.
Lúc này, Không Hư đạo trưởng vẫn lăn qua lộn lại đế luyện đan như trước.
Lò luyện đan kia bay tới bay lui trên không trung, trang điểm xinh đẹp nhưng vẫn không thế thu hút sự chú ý của ông trời.
Bề ngoài trông tên đạo sĩ bất lương bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng hốt.
Lôi kiếp, sao còn chưa tới?
Nếu ngươi không tới, đan dược của ta sắp phải ra lò rồi!
“Không được hoảng hốt, chờ một chút nữa, rất nhanh sẽ đến thôi!” Hẳn ta lại tự an ủi mình
một lần nữa.
Kết quả đợi một lúc đã hết một nén nhang.
Trên trời vẫn không có mây, vô cùng quang đãng, bóng đêm vô cùng an tĩnh, chỉ còn lại thanh âm luyện đan của hắn ta.
Hoàng đế Đại Hạ cùng với các đại thần bên cạnh đã hơi đứng không vững rồi, chỉ có thế sai người bưng mấy cái ghế tới để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau đó, tiếp tục nhìn Không Hư đạo trưởng lăn qua lộn lại đế luyện đan.
Hoàng đế Đại Hạ nhỏ giọng hỏi trái hỏi phải: “Sao qua lâu như vậy rồi mà thần dược vẫn chưa được luyện thành?
Dựa theo lời dặn dò lúc trước của quốc sư, bây giờ đáng lẽ đã xuất hiện sấm chớp, vì sao còn chưa thấy chút động tĩnh nào?”
“Cái này…
Các quan nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào.
Cuối cùng, vẫn là lão thần an ủi: “Bệ hạ, đây gọi là việc tốt thường hay gặp trắc trở, luyện thần dược không thể dễ dàng như vậy được! Bệ hạ ngài xem, cho đến bây giờ, quốc sư vẫn dửng dưng như trước, không chút hoang mang, chứng tỏ đã khống chế tất cả trong tay! Cho nên, bệ hạ
chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, thần dược sẽ được ra lò rất nhanh thôi!” Hoàng đế Đại Hạ cũng cho là đúng gật đầu: “Ái khanh nói rất đúng, vậy trầm sẽ kiên nhẫn chờ một chút!”
Lúc này, trong lòng của đạo sĩ bất lương bình tĩnh trong mắt mọi người đã vô cùng hoảng loạn rồi.
Sao sấm chớp còn chưa tới?
Nếu ngươi không đến, thuốc trường sinh bất lão sẽ cháy mất!
Thuốc trường sinh bất lão bị cháy còn có thế ăn sao?
Hơn nữa, thật sự là hắn ta sắp gánh không nối nữa rồi!
Vừa rồi liên tục phun ra nhiều máu già như vậy, trong cơ thể đã thiếu máu, thân thế trở nên yếu ớt.
Cho dù hắn ta là cường giả Tiên Thiên nhưng đã tổn thất nhiều khí huyết như vậy cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu như không dựa vào ý chí sắt thép thì hắn ta đã ngã xuống rồi!
“Ông trời ơi, cầu xin ngươi mau giáng xuống một tia sấm chớp đi! Cứ đánh lên người ta, chỉ cần có thể luyện chế ra thần đan, ta nguyện ý hiến tế một trăm cân thịt mỡ trên người cho ngươi!”
Đạo sĩ bất lương thầm cầu nguyện với trời.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe thấy giáng xuống một tiếng đoàng.
Trong lòng đạo sĩ bất lương vui vẻ, cho rằng ông trời nghe được lời cầu nguyện của hắn ta, đánh xuống một tiếng sấm.
Kết quả ngẩng đầu lên nhìn, không phải sấm chớp, mà là lò luyện đan của hắn đã nố tung!
Bởi vì bị lửa thiêu quá lâu, hơn nữa bị đạo sĩ bất lương tung hứng, cho nên cuổi cùng cũng không chịu nổi, nốtung ở trên không trung, hóa thành rất nhiều mảnh vụn, rơi xuống lả tả.
Tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì, lò luyện đan… nố tung rồi sao?”
“Chẳng lẽ luyện chế thần đan thất bại
rồi?”
“Không thể luyện thành thuốc trường sinh bất lão sao?”
Trong vô số những mảnh vụn của lò luyện đan rơi xuống lả tả, có một hạt châu màu đen bắn ra, xẹt ngang bầu trời.
Đạo sĩ bất lương nhanh tay lẹ mắt, phóng lên trời bắt lấy hạt châu màu đen này.
Nhìn hạt cháu màu đen trong tay, sắc mặt
trở nên rối rắm.
Đám người của hoàng đế Đại Hạ bước nhanh tới, hỏi: “Quốc sư, sao lò luyện đan lại nổ? Chẳng lẽ lần luyện đan này thất bại rồi sao?”
Đạo sĩ bất lương nhìn hoàng đế đang hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vội vã, trong lòng đột nhiên bị nghẹn ứ, có chút sợ hãi.
Vì để luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà đối phương đã bỏ ra rất nhiều công sức, ngay cả quốc gia cũng không ngó ngàng đến.
Nếu dám nói thất bại, có thể sẽ bị đối phương giết chết tươi mất!
“Bệ hạ, không hề thất bại…”
“Nếu đã không thất bại, vậy thuốc trường sinh bất lão đâu?” Hoàng đế Đại Hạ vội hỏi.
“Bệ hạ, chính là đây!”
Đạo sĩ bất lương mở tay ra, trên tay có một hạt châu đen sì, thật giống như một nắm bùn mà hắn ta móc từ đất lên vậy, làm cho người ta vô cùng chán ghét.
“Cái này chính là thuốc trường sinh bất lão
trong truyền thuyết!”
Hoàng đế Đại Hạ và bách quan đều khiếp sợ.
“Đúng vậy!” Đạo sĩ bất lương mặt dày gật đầu.
“Trong lời đồn, thuốc trường sinh bất lão kia là một hạt châu ánh vàng xán lạn, cực kỳ rực rỡ, có thể không cần dựa vào cái gì mà vẫn có thể lơ lửng trong không trung, vô cùng thần kỳ! Tại sao viên này… lại bình thường như thế?” Hoàng đế Đại Hạ kinh ngạc hỏi.
“Bệ hạ, ngài cũng biết đó là lời đồn, thần đan có thần tính, không có hình dạng gì cả! Nó có thể là một hạt châu màu vàng, cũng có thể là một hạt màu đen, thậm chí có thể không phải là một hạt châu, mà là hình dạng khác, cực kỳ bình thường!” Đạo sĩ bất lương bình tĩnh ngụy biện.
“Nhưng quốc sư, trong lời đồn, khi luyện thành thuốc trường sinh bất lão, hương thơm bốn phía, làm cho người ngửi được cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tiêu tan bách bệnh! Vì sao viên đan dược này không chỉ không có mùi thơm mà còn có mùi giống như… cháy rồi? Thấp thoáng tỏa ra mùi hôi thối khiến người ta chán qhét?” Hoànq đế Đại Hạ lại đặt câu hỏi.