Hoàng đế Đại Hạ một ngụm nuốt thuốc trường sinh bất lão xuống trong sự chờ mong của mọi người. Tuy nhiên, sau khi ăn lại không có biếu hiện gì cả.
Một vị hoàng tử tò mò hỏi: “Phụ hoàng, ngươi nuốt thuốc trường sinh bất lão rồi có cảm giác như thế nào? Thân thể có tốt hơn chút nào không?”
“Cảm giác…
Hoàng đế Đại Hạ nhíu mày: “Cảm giác giống như là không có gì thay đối! Chỉ là viên thần đan này… Thật sự là quá khó ăn, vừa thối vừa nghẹn, trẫm cũng phải nhẫn nhịn sự ghê tởm mới nuốt được viên đan dược này!”
Mọi người kìm lòng không đặng mà nhìn về phía đạo sĩ bất lương, hy vọng hắn ta có thể giải thích. “Không có thay đối gì, vô cùng bình thường!”
Đạo sĩ bất lương bình tĩnh nói: “Bất luận là dược liệu nào cũng không thể có hiệu quả trong chốc lát được, thần dược cũng vậy! Bây giờ bệ hạ đã nuốt thần dược, nó sẽ dần dần điều hòa thân thế của người, kéo dài tuổi thọ của người, khôi phục dung mạo thanh xuân của người! Bệ hạ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được!”
“Thì ra là như thế, quốc sư nói vô cùng có
đạo lý! Ha ha…” Hoàng đế Đại Hạ cười ha ha.
“Thì ra là như thế, vừa rồi ta đã lo lắng vô ích rồi!”
“Thì ra, thần dược cũng cần thời gian để phát huy tác dụng, không thế phát sinh biến hóa ngay lập tức!”
“Quốc sư nói không sai! Bây giờ long thế của bệ hạ bất an, yếu ớt không được bồi bổ, chỉ có điều trị dần dần mới không tốn thương tới long thế!”
“Sau khi nghe quốc sư nói, vi thần đã thả lỏng hơn nhiều rồi!”
Tất cả mọi người đều khen ngợi, an ủi hoàng đế Đại Hạ.
Hoàng đế Đại Hạ càng nghe càng thoải mái, sắc mặt đã hồng nhuận lên ba phần, có tinh thần hơn nhiều rồi. Đạo sĩ bất lương cười theo, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không có gì xảy ra thì tốt! Nói thật luyện đan dược thành dáng vẻ này rồi hắn ta cũng không biết có tác dụng gì hay không, cụ thể có tác dụng gì, có thể có ảnh hưởng không tốt gì hay không.
Bất kế hậu quả như thế nào thì hắn ta cũng đều khó có thế sống tiếp.
Cứ như vậy, sau khi xảy ra chuyện, hắn ta liền có cơ hội chạy trốn.
Sau đó đúng lúc này, tiếng cười của hoàng đế Đại Hạ đột nhiên dừng lại, ôm bụng trợn tròn hai mắt, trông có vẻ vô cùng thống khổ.
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, người xung quanh vội vàng tiến lại gần.
“Bệ hạ… Bệ hạ, người làm sao vậy?”
“Bệ hạ, rốt cuộc làm sao vậy, người đừng dọa ta!”
“Mau gọi ngựy! Mau gọi ngự y tới đây!”
Hoàng đế Đại Hạ thống khổ nói: “Trẫm… trẫm đau bụng quá… Đau quá….
Mọi người lại không kìm lòng được mà nhìn về phía Không Hư đạo trưởng một lần nữa.
Dù sao, hoàng đế vừa uống thuốc trường sinh bất lão mới xảy ra tình huống như vậy, trong đám đông, Không Hư đạo trưởng hiếu rõ tình huống nhất.
Trong lòng đạo sĩ bất lương đã vô cùng hoảng loạn rồi.
Vậy mà lại xảy ra chuyện!
Thực sự là chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh Đạo sĩ bất lương lớn tiếng hét lên: “Mọi người đừng hoảng sợ, đây là phản ứng bình thường!”
“Điều này là bình thường?” Tất cả mọi người
đều ngấn người.
Đạo sĩ bất lương hỏi: “Bệ hạ, bây giờ có phải là ngài đau bụng không thế chịu nổi, có một cảm giác muốn đi ngoài đúng không?”
Hoàng đế Đại Hạ vừa ôm bụng, vừa thống khố gật đầu: “Quốc sư nói rất đúng! Hiện tại trẫm… quả thật có một cảm giác muốn đi ngoài, tình huống này bình thường sao?”
“Dạ đúng thưa bệ hạ.”
Đạo sĩ bất lương tràn đầy tự tin nói: “Điều này cho thấy viên thuốc trường sinh bất lão này đang cải thiện thân thể của người, cũng chính là thay xương đổi cốt, xử lý những thứ dơ bấn trong cơ thể người, sau đó thông qua phương thức đi ngoài để bài trừ ra ngoài! Cho nên, bây giờ người chỉ cần đi ngoài bình thường là được!”
“Thì ra là như thế, bây giờ trầm phải đi ngoài, các ngươi mau chuấn bị đi!” Hoàng đế Đại Hạ nói.
“Vâng, bệ hạ!”
Sau đó, hoàng đế Đại Hạ được hai lão thái giám dìu đi vào trong cung điện, sau đó đóng cửa lại.
Thái giám cận thân kêu người mang bồn cầu cùng với ghế để hoàng đế đi ngoài. Những người khác kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài. Không bao lâu sau, trong cung điện bay ra một mùi hôi thối, tràn
ngập toàn bộ cung điện.
Các đại thần xung quanh chỉ muốn ngất xỉu nhưng cũng không dám bịt mũi. Dù sao đây cũng là do hoàng đế thải ra, ngươi dám ghét bỏ sao?
Cấn thận đầu rơi xuống đất. Một lúc sau, một tiểu thái giám mang theo bồn cầu bốc mùi hôi thối đi ra, đạo sĩ bất lương ngăn lại hỏi: “Tình hình của bệ hạ như thế nào rồi?”
Tiếu thái giám bấm báo: “Khởi bấm quốc sư, sau khi đi ngoài xong, tình hình bây giờ của bệ hạ đã tốt hơn nhiều rồi, có tinh thần hơn nhiều!”
Đạo sĩ bất lương len lén thở phào nhẹ nhõm, như vậy là tốt rồi. Chắc chỉ là ăn bậy bạ rồi đau bụng mà thôi, thải ra hết rồi thì sẽ không sao nữa, không có gì to tát.
Nhưng mà ngay lúc này, lão thái giám bên cạnh hoàng đế vội vội vàng vàng vọt ra: “Tiểu Lâm Tử, bệ hạ vẫn muốn tiếp tục đi ngoài, mau đem thùng về!”
“Vâng, Lưu công công!” Tiếu thái giám kia vội vàng trở về.
Một lát sau, bên trong cung điện lại bốc ra mùi vô cùng hôi thổi, các bá quan bên ngoài cung điện lại bị tàn phá tinh thần một lần nữa.
Nó chua không thế tưởng tượng được! Rất nhiều người đã xanh mặt!
Trong lòng đạo sĩ bất lương có chút hoảng hốt, thấp thỏm.
Đã đi ngoài hai lần rồi, này còn hôi thối hơn lần kia, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Nếu xảy ra vấn đề thì cũng đừng vào lúc này, sẽ chết người đó!