Xuyên Không Vớ Phải Lão Công Vô Sỉ

Chương 91:Chương 90




Mục Tử Yên nổi đóa, ả ta đứng phắt dậy, nhanh chóng lao vào người An Châu Diễm để trả đũa nhưng người chưa kịp chạm tới đã bị Âu Minh Triết hất ngã sang một bên.

"Việt Bân, lên căn hộ của tôi dọn rác đi!"

Ánh nhìn anh vô cùng lạnh lẽo, từng tia nhìn của anh lại giống như tia laser, một phát mà xuyên thấu vào tâm địa của Mục Tử Yên khiến ả ta vô thức run rẩy vì sợ hãi.

Đường Việt Bân rất nhanh đã đến, anh không nể nàng gì mà đuổi Mục Tử Yên ra khỏi căn hộ của Âu Minh Triết, sau đó thì lui đi.

"Bà à, bà mau ngồi xuống đi!" Âu Minh Triết cẩn thận đỡ An Châu Diễm đang vô cùng thấp thỏm nhìn vào màn hình.

"Minh Triết, cháu mau nói cho bà đi...con bé đó sẽ không sao chứ? Không có người cứu nó sao?"

Âu Minh Triết bật cười, sau đó thì trên màn hình xuất hiện bóng dáng to cao quen thuộc khiến An Châu Diễm vô thức thở phào, lại vô cùng vui mừng đến nỗi nước mắt rơm rớm chảy, bàn tay run rẩy vỗ vai anh:

"Cháu trai của bà...tốt...tốt lắm!"

"Bà à, làm sao mà biết Chi Ưu ở đây?" Âu Minh Triết mỉm cười, anh có chút thắc mắc, hỏi.

"À...bởi vì con tiện nhân khi nãy có gọi điện cho một đứa nào đó rồi bảo rằng cô nhóc đó không ở Thẩm Gia nên cô ta dắt bà tới căn hộ, đút lót một chút tiền cho bảo vệ thì liền biết được rằng cháu chở cô bé qua đây!" An Châu Diễm cười trừ đáp.

Âu Minh Triết bất lực đỡ trán, không biết nói gì cho phải.

Cùng lúc đó, anh tiến tới mở cửa thư phòng, trông thấy bộ dáng lo lắng của cô, anh liền phì cười.

"Em là đang lo cho anh sao?"

Thẩm Chi Ưu nhìn từ trên xuống dưới người của Âu Minh Triết, thấy anh không bị gì, lại bị khuôn mặt đáng đánh kia dò hỏi, cô khoanh tay phồng má trợn mắt, ương bướng đáp:

"Nằm mơ!"

Âu Minh Triết bị dáng vẻ vô cùng đáng yêu kia chọc đến cười mãi, anh vui vẻ bế cô ngồi gần An Châu Diễm, sau đó thì thản nhiên đặt cô ở trên đùi anh, vừa nhàn nhã xem phim "Hành động" do chính bản thân mình đóng, vừa đưa tay, thích thú nghịch những sợi tóc của cô, anh vô cùng bình thản cho An Châu Diễm âm thầm ăn một xô cẩu lương.

Tuy An Châu Diễm đã già, so với những ngọt ngào thời yêu đương lại càng không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy thằng cháu bà, bà lại vô thức nghĩ đến thời oanh liệt khi xưa. Bà từng có một người đàn ông hết mực yêu thương bà, từng có một người đàn ông vì bà mà dốc hết cả tâm lực, từng có một người đàn ông là của riêng bà...

Nhưng chỉ tiếc rằng...người đàn ông ấy đã bỏ bà mà đi trước, không nói không rằng vì sợ bà lo lắng cho căn bệnh của ông, âm thầm chịu đựng.

Âu Thần à, ông xem kìa...cháu trai của ông đấy! Cư xử với vợ ông chẳng ra gì cả, dám cả gan cho tôi xem những hành động tình tứ của nó!

An Châu Diễm mỉm cười, bà mừng vì mọi chuyện xảy ra đều không để lại hậu quả gì khiến bà hối hận, trong lòng lại âm thầm chúc phúc cho Thẩm Chi Ưu và Âu Minh Triết.

Thẩm Chi Ưu ngồi trên đùi anh, hơn nữa còn ngồi kế An Châu Diễm, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, trong lòng cô liền thấp thỏm.

"Không sao đâu, bà anh nhất định sẽ thích em!" Âu Minh Triết ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà..." Thẩm Chi Ưu có chút không tin, ánh mắt dò hỏi nhìn An Châu Diễm.

"Yên tâm, cháu dâu tương lai của bà mà, làm sao mà bà không thích được, bà nhỉ?" Âu Minh Triết bật cười, anh cố ý nói lớn cho An Châu Diễm nghe thấy.

Chi Ưu giật nảy mình, hai bên má bất giác đỏ lên, cô nhịn không được mà liếc Âu Minh Triết.

Cháu...cháu dâu gì chứ!!

Đồ...đồ điên! Em...em có nói muốn lấy anh đâu!!

"Đúng, làm sao mà bà có thể ghét được cháu dâu của bà?" An Châu Diễm nghe thế thì mỉm cười xuề xòa đáp, nhưng khi nhìn thấy cô vẫn đang e dè, bà liền hiểu ra vấn đề, nhanh chóng xin lỗi.

Thẩm Chi Ưu thả lỏng người, nghe Âu Minh Triết kể lại mà cô mới bắt đầu tin, sau đó thì cũng thoải mái với An Châu Diễm hơn, hai bà cháu vô tình nói chuyện với nhau chưa được đầy một phút mà đã vô cùng thân mật, Âu Minh Triết ngồi một bên, cũng lại vô tình mà bị bỏ rơi, như một chú cún tội nghiệp, dáng vẻ vừa tủi thân, vừa ấm ức ngồi một góc.

Quá đáng! Quá đáng!!

Âu Minh Triết nhịn không được mà lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Trường An, báo cáo tình hình.

Hừ, nếu bà đã giành Chi Ưu của cháu thì cháu sẽ không để bà như ý muốn đâu!

Trời đã chuyển màu, bầu trời tối đen phảng phất vài ngôi sao sáng. Kim đồng hồ rất nhanh đã điểm đến số sáu.

Thẩm Trường An mặt dày kéo em gái về nhưng An Châu Diễm một mực không cho, đòi giữ cô lại bằng được, sau đó thì cô lại bị đưa về Âu Gia.

Âu Minh Triết và Thẩm Trường An chỉ biết đứng một góc, thở dài bất lực, thật là... không biết là nên khóc hay nên cười đây?

Cuối cùng tối đó, Thẩm Trường An rủ Âu Minh Triết đi uống rượu, sẵn tiện moi một chút tin tức về bán cho Vương Nhi.

Hahaha!! Thẩm Chi Ưu, đứa em gái của anh khá lắm!

Thẩm Trường An anh đây vô cùng tự hào đấy!

Hí hí, cuối cùng Âu Minh Triết cậu ta sẽ có ngày này...hahaha!!

"Sau này tôi phải gọi cậu bằng gì đây?...Em rể?" Thẩm Trường An nhướn mày, cợt nhả nói "Ôi dào, cậu biết cảm xúc của tôi hiện giờ là như thế nào không? Chính là cực kì hưng phấn đấy!"

"Hahaha!! Cuối cùng tôi cũng hơn cậu một bậc, nào, Âu Minh Triết, cậu mau lễ phép gọi tôi một tiếng anh đi chứ hả?"

"Khỉ khô! Còn lâu nhé!"

"Ồ, vậy thì...ai da, dạo gần đây tôi thấy có một thằng nhóc khá đẹp trai, là con trai út của tập đoàn phía Bắc, gia cảnh rất được, nhan sắc không tồi...tôi nghĩ Thẩm Chi Ưu mà tiếp xúc chắc cũng mê thằng nhóc đó như điếu đổ mất!"

"Câm Miệng!"

"..."

"Anh!...Được...Được chưa?"