"Bà à, để cháu xoa bóp một chút cho bà thoải mái hơn nhé?" Thẩm Chi Ưu mỉm cười, cô đứng dậy, vòng ra đằng sau ghế, đưa tay nhẹ nhàng mát xa vai của An Châu Diễm.
An Châu Diễm gật đầu, bà mỉm cười, vô cùng hài lòng với cô. Ôi dào, Âu Thần à, ông thương tôi nên phù hộ cho tôi một đứa cháu dâu đây sao? Thật là...đứa nhóc này thật tinh tế, khiến An Châu Diễm bà không một lúc nào mà bám lấy.
Ngay cả Âu Minh Phong và Lục Bạch Nga có tới gần cô thế nào cũng bị đẩy ra. Hai người hiện giờ cũng chỉ biết đỡ trán bất lực.
.
.
.
Một tuần sau, Âu Gia đã nhanh chóng tổ chức một bữa tiệc lớn, bữa tiệc đó lại chính là tiệc sinh nhật của Thẩm Chi Ưu.
An Châu Diễm biết được rằng ở trong Thẩm Gia, Thẩm Chi Ưu không hề được ưu ái, thậm chí ngay cả bố ruột cũng không quan tâm đến cô nên bà vô cùng xót xa, bà liền đem ngày trọng đại nhất trong đời của cô, tổ chức thành một bữa tiệc lớn.
Thẩm Chi Ưu vui mừng đến rơi nước mắt. Đây là sinh nhật của cô, là thật sao?
Cô không thể tin vào mắt chính bản thân mình, đã rất lâu kể từ khi mẹ cô mất từ kiếp trước, sinh nhật của cô từ đó cũng giống như một hạt cát, vô tình bị một cơn gió thổi mất đi.
Nhưng hiện giờ đứng ở trước đại sảnh Âu Gia, một lần nữa nhìn vào chiếc bánh sinh nhật to lớn trước mắt, dòng chữ chúc mừng sinh nhật còn kèm theo tên của cô, nổi bật, đẹp đẽ ở chiếc bánh khiến cô bật khóc, không nhịn được mà ôm An Châu Diễm.
"Thôi nào, có gì phải khóc chứ? Bà làm tất cả đều vì cháu đấy! Mau nín đi nào, hôm nay là ngày vui của cháu đấy!" An Châu Diễm ôm cô vào lòng, bà bật cười, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về cô.
"Bà à!! Cháu...cháu cám ơn bà!!" Thẩm Chi Ưu sụt sịt nói, sau đó thì hạnh phúc mà thưởng thức buổi tiệc.
Âu Minh Triết đứng kế bên, âm thầm đem toàn bộ biểu cảm của cô thu lại vào điện thoại, chốc chốc lại mỉm cười vu vơ, chốc chốc lại bật cười thành tiếng hại Thẩm Trường An và Vương Nhi đứng bên cạnh không khỏi sợ hãi.
Lạy trời, Âu Minh Triết cậu ta có phải có vấn đề về thần kinh không??
"Cậu làm gì mà chụp ảnh em gái tôi?" Thẩm Trường An giơ tay che đi camera, không cho anh tiếp tục chụp, hừ mũi nói "Biến thái!"
Âu Minh Triết nhíu mày, sau đó thì cười khẩy, nói:
"Trường An cậu thì đâu có vừa. Tôi nhớ hồi xưa khi cậu tán tỉnh Vương Nhi, ngay cả chiếc khăn mà cô ấy dùng để lau đi nước mũi mà cậu cũng cẩn thận nhặt lên, sau đó thì đem về nâng niu nó. Cậu nói xem, so với cậu thì tôi biến thái hơn hay cậu?"
"Cậu...sao cậu lại biết?"
"Thẩm Trường An cậu có gì mà tôi không biết? Ngay cả việc cậu thường xuyên lén lén lút lút nhòm ngó nhà của Vương Nhi, sau đó thì dựa vào đó mà biết được sinh hoạt của cô ấy...tôi nói này, cậu đích thị là biến thái đấy!"
Vương Nhi đứng ở một bên, sau khi nghe những lời nói của Âu Minh Triết xong, cô liền mỉm cười hiền dịu nhìn Trường An.
Sống lưng Trường An đột nhiên lạnh toát, hai chân run lẩy bẩy, trong lòng liền cảm thấy bất an.
Mẹ kiếp!!
ÂU Minh Triết, cậu đợi đó cho tôi!!
Không để cho Trường An kịp chạy thoát, Vương Nhi đã kịp thời hành động.
Âu Minh Triết nhếch môi đắc ý rời đi, sau đó thì đột nhiên nhận được tin nhắn, anh liền hốt hoảng bước đi nhanh về hướng cổng.
.
.
.
"Mục Tử Hạ, cậu đừng tránh mặt tớ nữa được không?" Lâm THành Long nắm lấy cổ tay của Mục Tử Hạ, thấp giọng cầu xin.
Không để cho Mục Tử Hạ vùng vẫy, cậu liền nhanh chóng ôm lấy người Tử Hạ vào lòng. Vòng tay ấm áp của cậu bao bọc lấy Tử Hạ, cô không ngừng đẩy cậu ra nhưng vô dụng, càng đẩy, cậu càng ôm chặt hơn.
"Xin lỗi cậu...Tử Hạ...tớ xin lỗi..."
Tử Hạ im lặng, hai tay bất giác buông thõng xuống, hoàn toàn không còn lực để đẩy cậu ra. Cô bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, từ từ thấm vào âu phục của cậu.
"Xin lỗi...Là tớ sai...tớ đã làm tổn thương cậu là tớ sai..."
"Tại sao...tại sao chứ? Không phải là cậu có Thẩm Như NGọc rồi sao??...Cậu mau cút đi...tớ...tớ không muốn gặp cậu!"
"Tử Hạ, tớ biết đây là lỗi của tớ, tớ và Thẩm Như Ngọc bây giờ đã chấm dứt rồi!"
"Không!! Cậu mau cút đi...tớ không muốn nghe! Cút đi!!"
"Mục Tử Hạ, tớ không mong được cậu tha thứ nhưng tớ chỉ khẩn cầu một điều thôi, làm ơn hãy nghe tớ giải thích!"
Tử Hạ không nói gì, cô mím môi, im lặng dựa người vào vòm ngực của Thành Long. Lâm Thành Long thấy cô không có biểu hiện phản đối, cậu liền hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh nói:
"Mục Tử Hạ, đây hoàn toàn là lỗi của tớ nên tớ không nghĩ cậu sẽ tha thứ. Tớ thật ra đã biết tình cảm của cậu dành cho tớ, khi ấy tớ thực sự bối rối, một phần vì vui nhưng một phần vì sợ bởi vì khi ấy người mà tớ thích lại là Thẩm Như Ngọc, nhưng tớ lại lầm...một sai lầm rất lớn của đời tớ...chính là cứ nghĩ rằng bản thân thật sự yêu Thẩm Như Ngọc nhưng sự thật không phải là vậy, tớ chỉ là nhất thời rung động, còn người mà tớ thích thật sự...lại là cậu...Mục Tử Hạ, tớ thích cậu!"
"Thật sự đúng như lời của Thẩm Chi Ưu nói, tớ rất ngu ngốc nhỉ?" Lâm Thành Long thả lỏng tay, từ từ đem khoảng cách giữa Tử Hạ và cậu ra xa, sau đó thì cười nhạt.
"Tử Hạ à, thật vui vì cậu có thể nghe tớ nói. Bây giờ thì tớ sẽ lập tức đi khuất mắt cậu!"
Nói rồi Lâm Thành Long rời đi, dưới ánh đèn lấp ló ở bên kia vườn, bóng hình của cậu kéo dài tạo thành một đường trên nền đất, bóng lưng đó, cô đơn và thê lương đến tột cùng.
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Một thông báo nhỏ ở phần bình luận a~❤**
**Chúc mọi người buổi tối vui vẻ~❤**