[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 18:Trong gương có hoa anh thảo. (18)




Từ Ân vừa kiểm tra lại xem đủ nguyên vật liệu chưa, vừa suy nghĩ đến chuyện sắp xảy ra trước mắt.

Không có gì đặc biệt, chỉ là một số vị họ hàng xa của nguyên chủ im hơi lặng tiếng suốt mấy tháng nay ngày hôm nay lần nữa đến đòi tiền.

Số tiền lần trước nguyên chủ đưa cho bọn họ cũng không ít, cầm cự được mấy tháng, hiện tại tiêu hết, chỉ có thể đến đây đòi.

Xe dần lăn bánh đến khung cảnh quen thuộc, trước cổng đóng chặt lại có thêm mấy bóng người lạ lẫm.

Một người phụ nữ trung niên cùng người đàn ông tóc đã hoa râm đứng trước cổng, trông chờ điều gì đó, lúc bọn họ thấy chiếc xe sang trọng đã trở về, trong đôi mắt toát lên dáng vẻ như vớ được vàng.

Người phụ nữ mặc đầm hoa trực tiếp chạy đến phía trước, không sợ chết cản trước cửa xe.

Bác tài sớm đã nhìn thấy đám người này, tưởng mấy người này sợ chết, ông có thể lách qua người bọn họ trở về bên trong biệt thự. Nhưng tài xế lại không nghĩ đến, những kẻ này lại có thể liều mạng như vậy.

Tần Viễn có thể không biết, nhưng ông và dì Trương lại hiểu rõ những người này từ đâu mà tới, đối với Từ Ân là có loại quan hệ gì. Nhưng những kẻ này được một lần bòn gót, sẽ có thêm lần thứ hai, rồi lại lần thứ ba.

Xe phanh gấp trước người phụ nữ kia, bà ta một bộ dáng vui vẻ chạy từ mui xe đến bên cửa kính của tài xế, nhìn vào bên trong thấu ghế phụ không có người ngồi, lúc này mới một đường chạy đến cửa kính phía ghế sau.

Bác tài bất đắc dĩ quay xuống nhìn cô, Từ Ân hơi lắc đầu.

\*Cộp cộp cộp.\*

Cửa kính xe ô tô bị người khác đập vào kêu lên từng tiếng. Người phụ nữ kia cũng không biết chừng mực, gõ xong một hồi trực tiếp nói lớn: “ Từ Ân,Từ Ân à, cô mang hoa quả tới thăm bệnh cháu đây. ”

Từ Ân khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó vừa đẩy cửa vừa nói với bác tài: “ Bác cứ vào trước đi... ”

Bác tài nhìn cô hồi lâu, sau đó thở dài một tiếng. Đợi cửa xe phía sau đóng lại mới tiếp tục khởi động, đánh xe vào trong nhà.

Từ Ân cầm theo bịch bột mình cùng mấy thứ nguyên liệu khác đứng bên ngoài, ánh mắt bất đắc dĩ: “ Hôm nay cô đến đây có việc gì thế? ”

Người đàn ông đứng bên kia vẫy vẫy tay: “ Bà mau vào đây, cháu cũng không định mời cô chú vào nhà một chút sao? Bên ngoài nóng như vậy, cô cháu vì đợi thăm cháu mà ở bên ngoài này đợi hơn một tiếng rồi đấy. ”

“ Đúng đúng, cháu nhìn xem, cô còn đem cả hoa quả đến đây này. ” Người phụ nữ giơ giỏ hoa quả đang cầm trong tay lên, một tay khác nắm lấy cổ tay Từ Ân kéo vào bên trong.

Bọn họ đã vào đến gần cửa nhà, lúc này bà ta mới chịu buông tay cô ra, tùy tiện đi vào bên trong.

Từ Ân nhìn hai người họ, sắc mặt vẫn vẹn nguyên như cũ, không bày thêm bất kỳ biểu tình gì.

Người phụ nữ kia họ Tố, tên chỉ có một chữ thất. Người đàn ông kia họ Lưu, tên Vương, ông ta là em trai của mẹ nguyên chủ.

Đợi bọn họ bước vào trong, cô mới từ từ bước vào.

Nhìn hai người họ, sắc mặt vẫn ôn hoà như cũ, thậm chí để lộ rõ ý cười trong đáy mắt.

Nói là đến thăm, còn không bằng đến đòi tiền đi.

Đặt túi nilon đựng đồ xuống bàn trà, Từ Ân ngồi đối diện họ: “ Nếu cô chú đến đây thăm cháu thì cháu thực cảm ơn. Nhưng nếu đến vì chuyện khác, vậy thì thật xin lỗi, cháu không giúp được. ”

Sắc mặt của Tố Thất trước đó vốn bày ra bộ dáng xua nịnh, nghe xong lập tức có chút biến đổi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “ Từ Ân, sao cháu lại nghĩ cô chú như thế. Dù sao cũng là người một nhà, giúp đỡ nhau qua lại cũng là chuyện nên làm. ”

“ Cháu không còn tiền đâu, cũng đã nghỉ làm ở công ty rồi. ”

Lưu Vương nghe xong, trực tiếp đứng dậy: “ Sao... sao lại nghỉ việc? Chẳng phải cháu vẫn đang ở trong biệt thự đắt tiền này sao? Chồng cháu không chu cấp tiền cho cháu nữa à? ”

Ánh mắt cô đảo qua người bọn họ, nét mặt như cũ: “ Vì sao anh ấy phải có trách nhiệm chu cấp tiền cho cháu? ”

“ Nhưng mà hai đứa là vợ chồng, không thể để như vậy được. Vậy còn gia đình chú, cả cháu nữa thì sao? ” Tố Thất đã chịu không được, nghĩ đến nhất định người trước mặt đang lừa mình, không muốn cho mình mượn tiền nữa, một cái hầu bao tốt như vậy nói thu lại là thu lại, bà ta làm sao có thể chịu được?

Tố Thất chau mày nhìn Từ Ân: “ Cháu cũng biết là em họ cháu đang phải học đại học, tiền học phí của nó cũng không rẻ, mà sức khoẻ của cô chú đều đã không tốt như trước nữa rồi... Lần này người ta còn đòi đến mấy lần... Coi như vì cô chú cũng là vì mẹ cháu, cháu xem xem có thể giúp cô chú được bao nhiêu không? ”

“ Cháu thực sự đã không còn nhiều tiền trong người nữa, cũng không thể cho cô chú mượn được. Số tiền lần trước là gần 200 vạn, trong bốn tháng này làm thế nào lại cứ như vậy tiểu hết rồi? ” Từ Ân nhìn bọn họ, cuối cùng không chịu nổi nữa, vành mắt chốc chốc đã đỏ lên, thanh âm nghẹn lại: “ Trong 200 vạn đó có bao nhiêu phần dùng để bài bạc? Bao nhiêu phần dùng để ăn chơi? ”

“ Từ Ân, cháu là có ý gì? Cháu đừng quên, lúc trước là ai giúp cháu đóng nốt mấy năm tiền học đại học! ” Tố Thất tiến lên, trực tiếp lấy tay chỉ vào người Từ Ân, giọng chua chát: “ Những năm đó cháu ăn cơm của ai? Ở nhà của ai? Đừng nói rằng đã quên hết rồi?! Đúng là cha nào con nấy! ”

Lưu Vương xét thấy vợ mình có chút quá đáng, vội lôi tay kéo bà ta lại.

Từ Ân nhìn bọn họ, lúc này đã kìm không được, thanh âm nghẹn lại: “ Tiền học phí cô chú có phải đóng một đồng nào sao? Đó rõ ràng là tiền cúng viếng của ba mẹ cháu! Còn tiền ăn, chốn ở, ở nhà của cô chú chưa được nửa năm, ngày ăn hai bữa, còn phải làm việc nhà, mỗi tháng đóng 1000 tệ, như thế nào liền biến thành được nuôi rồi? ”

“ Mày lại còn trả treo? Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi liền không nghĩ đến tình thân nữa rồi. Một ít tiền này cũng không phải chúng tao lấy luôn, đã không nghĩ đến tình thân thì tao vạch chuyện này ra trước mặt báo chí! Để xem lúc đấy mày và chồng mày định thế nào! ”

Tô Thất dứt lời, lập tức dựt lấy túi nilong đựng nguyên liệu trên bàn ném về phía tường, gói giấy bột mỳ bị ném vỡ ra, bụi bột mỳ bay khắp một khoảng không, trứng gà trong khay cũng vỡ thành từng mảng, chảy đầy dưới nền nhà.

Chỉ là lúc này, Tố Thất không nghĩ đến, người mà bà ta vừa nhắc đến lại đứng ngay trước cửa lớn.

Tần Viễn hướng mắt vào trong, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống, cũng chỉ vài giây sau phía sau lưng hắn đã vang lên tiếng còi báo động của xe cảnh sát.

Tô Thất không tự chủ lùi hai bước về đằng sau, ôm lấy cánh tay Lưu Vương.

Lưu Vương bị vợ mình đẩy lên phía trước, người phụ nữ giây trước còn ngông cuồng hiện tại lại run như cầy sấy.

Ông ta chắn trước mặt vợ mình, ánh mắt cầu cứu hướng sang người bên cạnh nhưng thiếu nữ kia đang run lên từng hồi, cả người cô ấy rũ rượi bột mì, chỉ còn lại tĩnh lặng.

Trước ánh mắt của Tần Viễn, Lưu Vương khó khăn mở miệng: “ Cậu... Cậu định làm gì? Tôi là cậu ruột của Từ Ân! ”

Tần Viễn không đáp, hắn hơi bước sang một bước, nhường chỗ cho cảnh sát chạy vào.

Một cảnh sát quân hàm cao hơn đứng trước mặt Lưu Vương và Tố Thất, chất giọng đanh thép: “ Hai người đã bị bắt vì tội xâm nhập trái phép và phá hoại của tư! Mời theo chúng tôi về đồn giải quyết. ”

“ Không... Không... Tôi không phải, là cô ta cho chúng tôi vào... Ông ấy là cậu ruột của cô ta! ” Tố Thất bị cảnh sát còng tay lại, lôi lên phía trước.

“ Từ Ân, con phải cứu cậu, cậu là cậu ruột của con! Từ Ân... Từ Ân... ”

Cảnh sát đã dẫn người đi, thời không hỗn loạn trước mặt rơi vào trầm lặng.