[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 19:Trong gương có hoa anh thảo. (19)




Tần Viễn bước vào bên trong, ánh mắt hắn vẫn dừng trên người cô ấy, chỉ là hiện tại người ở trước mặt hắn đang run rẩy từng hồi. Tóc mai rũ xuống bị phủ lên một lớp bụi trắng, đôi mắt vô hồn của cô ấy đang dần dần mất đi phi lượng, mất đi sức sống của mình.

Từ Ân đưa tay nhẹ quệt đi lớp bột mì phủ đầy trên mặt, sau đó tựa như mất hết sức lực ngồi xụp xuống, đưa tay vơ lấy bột mì cũng trứng gà đã loang lổ dưới nền.

Cô ấy cứ như vậy, điên cuồng vơ lấy bột mì khiến không gian xung quanh cũng như trở nên bụi bặm hơn tất thảy.

Cổ tay cô bị người khác nắm lấy, kéo xộc lên.

Đối diện với người trước mặt, ánh mắt Tần Viễn càng lúc càng lạnh lẽo, hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, nhưng cô vẫn không ngẩng mặt lên.

Tần Viễn hơi dùng sức, muốn kéo cô lên: “ Đừng nghịch nữa. ”

Bàn tay còn lại đang khua loạn của Từ Ân đột nhiên dừng lại, vốc lấy một nắm bột mì nắm chặt trong lòng bàn tay, cô chậm rãi ngước mặt nhìn hắn.

Trong đôi mắt hoa đào vẫn luôn phảng phất ý cười hiện tại chỉ còn một mảnh trống rỗng đến bi ai, ở nơi nọ có những ánh sáng nhỏ nhưng thời điểm này nó đã sớm vỡ vụn thành trăm vạn mảnh.

“ Ông ấy cũng đã mất rồi, vì sao bọn họ còn không buông tha cho ông ấy? ”

Từ Ân ngước mắt nhìn hắn, gương mặt ngập tràn khổ sở.

Hơn ai hết, Lam Từ Ân là một đứa trẻ yêu gia đình nhỏ của mình, cũng yêu cha mẹ mình. Nhưng thời điểm bọn họ qua đời, không một người thân nào ở bên cạnh giúp họ chu toàn tang lễ, duy nhất cũng chỉ có người chú hờ kia, đến một lần liền đem hết tiền cúng viếng của họ đi, cũng đem căn nhà của ông bà Lam lừa bán đi từ ngày nào.

Từ Ân có chút hoảng hốt nghĩ, cô hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cả người mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng mà người trước mặt bỗng nhiên tĩnh lặng như vậy, Tần Viễn có chút không yên tâm.

Hắn hơi nới lỏng bàn tay đang cầm cổ tay cô ra, cúi người: “ Bọn họ là người xấu, không nghĩ nữa, đi nghỉ một chút. ”

Ngữ khí hắn mềm mỏng hơn thường ngày rất nhiều, giống như dùng giọng điệu dỗ một đứa trẻ, dịu dàng ngồi xuống bên cạnh.

Phút chốc Từ Ân không biết nên làm thế nào mới phải, cuối cùng khó khăn nở nụ cười bất đắc dĩ. Cô khẽ gật đầu một cái song lại chần chừ không muốn đứng dậy.

Sức khỏe của cô không tốt, vừa rồi chỉ dùng sức một chút cả người đã như mất đi hết sức lực. Nhưng cuối cùng cũng mượn sức Tần Viễn, miễn cưỡng đứng dậy, đi được lên đến phòng.

Cả người vì bột mì mà lấm lem hết cả, lúc tắm rửa xong cơ thể đã tốt hơn được vài phần. Từ Ân đi ngang qua chiếc gương, trong gương phản chiếu lại hình ảnh người nọ nhợt nhạt không còn sức sống, trong đôi mắt kia lại toát ra sự ảm đạm cùng tận.

Từ Ân vẩy nước lạnh lên mặt, tự vỗ vỗ vài cái sau đó mới bước ra khỏi phòng tắm.

Ra đến ngoài rồi cơ thể cô vẫn mệt mỏi như cũ. Từ Ân thậm chí còn không muốn bước thêm bất kỳ bước nào nhưng một đoạn nữa mới đến giường nằm, cô chỉ có thể miễn cưỡng bám theo bức tường tiến đến phía trước.

Tự với tay lấy mấy thứ thuốc xanh đỏ trong hộp tủ đầu giường, Từ Ân đem một nắm thuốc đầy một hơi uống sạch. Nhưng cho đến khi uống xong thuốc, cơn đau vẫn còn đó, đau đến muốn đòi mạng.

Tình trạng này cũng không phải mới đây, là tác dụng phụ sau khi các chủ nhân hệ thống xuyên vào, tuy nhiên không phải nguyên thân nào cũng phải chịu tác dụng phụ, ngoại trừ đánh đổi từ phía người làm nhiệm vụ thì đây cũng là một loại công cụ giúp cho thời gian đốc thúc nhanh hơn.

Từ Ân đau đến nhíu mày, cô co người nằm trên giường, tùy ý đem mền bông phủ kín người, ôm lấy lồng ngực đang run rẩy, khó chịu ho vài tiếng.

Cô không muốn nhấc người dù chỉ một chút. Cơ thể này cứ như vậy yếu đi đến rõ rệt, trán Từ Ân lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Xốc mền ngồi dậy, Từ Ân tự đập tay vào đầu mình mấy cái lấy lại cảm giác, sau đó bước xuống giường lớn. Đem bản thân tiến đến bên cạnh bàn nhỏ đặt ngay ngắn bên cửa sổ, Từ Ân miễn cưỡng chống tay vào mặt bàn. Ánh mắt hướng ra bên ngoài.

Qua khung cửa sổ nọ hư ảo nhìn thấy đêm đen mù mịt.

Tần Viễn mở cửa bước vào.

Lam Từ Ân của hắn đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng mệt mỏi gầy yếu gần như hoà vào màn đêm. Người nọ cứ thế lẳng lặng đứng nhìn bầu trời đêm đen như mực ngoài cửa sổ, có thể trông thấy sườn mặt xinh đẹp mà trắng bệch của người nọ lờ mờ phản chiếu trên lớp thuỷ tinh.

Từ Ân chậm rãi xoay người, vẻ mặt ôn hoà, nhẹ nhàng mỉm cười gọi tên Tần Viễn.

Tần Viễn hiện tại đã cảm thấy mình hoàn toàn không tài nào rời mắt khỏi người nọ, trái tim trong lồng ngực dường như bị thứ gì đó đập mạnh, chỉ cần bị cô ấy nhìn như vậy thôi là đầu óc gần như trống rỗng, như thể toàn bộ thế giới của mình đều sa vào đôi mắt hoa đào của cô ấy.

Hắn không biết bản thân đối với cô ấy là loại quan hệ gì, cũng không biết bọn họ đã đi đến đâu, chỉ là cảm giác đối với cô ấy hiện tại không thể tái hiện trên bất kỳ người nào khác, chỉ cần nhìn như vậy thôi là đã như cảm thấy có một nguồn sáng ấm áp nào đó toát ra từ người cô ấy, khiến cho mình mãi mãi không thể rời mắt.

Dù ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào, trong dòng thời gian vĩnh hằng, chỉ có một mình cô ấy mới có thể nhận được tình yêu của Tần Viễn.

Nhưng mà những chuyện xảy ra trước mắt này, Tần Viễn lại nhìn không thấu trái tim của bản thân đang đặt ở nơi nào.

“ Đang nhìn gì thế? ” Tần Viễn đứng phía sau cô, chỉ cách một xải tay liền có thể ôm người trước mặt vào lòng.

“ Đèn... ” Từ Ân đáp lời, sau đó ánh mắt bâng khuâng rơi vào khoảng không vô tận: “ Trước kia em chưa từng nhìn kỹ, ở nơi này lại có nhiều đèn như vậy. ”

Nhiều đèn như vậy, lại soi không rõ lòng người trắng đen...

Tần Viễn cúi đầu nhìn đường phố, đúng là toàn bộ thành phố đều được bao phủ dưới ánh đèn rực rỡ, vẫn còn rất nhiều xe lưu hành trên đường. Cho dù sắp đến mùa đông, thành phố về đêm như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy hiu quạnh.

Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại bên nhành anh thảo nọ, nét cười dịu dàng: “ Đã sắp nở hoa rồi... ” Sau đó cô hơi quay đầu nhìn Tần Viễn, gương mặt có chút bất đắc dĩ: “ Chuyện lúc chiều... Bỏ qua đi. ”

Hắn hơi nhíu mày: “ Cứ như vậy bỏ qua? Đã bao nhiêu lần rồi? ”

Từ Ân hơi chần chừ, sau đó khó khăn mỉm cười, gương mặt cô dịu dàng quá mức trong giây phút này đặc biệt trở nên hư ảo, thanh âm nhẹ tẫng: “ Ông ấy dù gì cũng là cậu của em. ”

Chốc chốc, thời không rơi vào tĩnh lặng.

Hắn thật lâu sau mới đáp một chữ “ Được. ”, song nét mặt hoàn toàn giống như trước, cũng chưa từng bày tỏ thêm bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.

Có những chuyện chỉ sượt qua trước mắt, cuối cùng hằn lại nỗi nhớ một đời.

Nhưng cô ấy đã từng chờ như vậy, cũng từng trông mong ánh mắt người nọ hướng về mình một chút nhưng cuối cùng phải buông bỏ vì không thành.

Trên thế giới có rất nhiều tình cảm bị sự lạnh nhạt và bạc bẽo rút cạn, giống như tình cảm của Lam Từ Ân dành cho Tần Viễn.

Cho dù không có điểm dừng cũng sẽ không trở nên bất tri bất giác, vốn dĩ cứ như vậy trôi đến cuối đời cũng đã đủ.

Từ Ân hơi nắm chặt hai bàn tay lại, kiên cường cúi đầu, cũng không biết nên nói thêm điều gì, cuối cùng cũng là Tần Viễn nhắc nhở trước: “ Nghỉ sớm một chút, ngày mai tôi giúp em thu xếp việc của Lưu Vương. ”

Từ Ân khẽ gật đầu, đợi đến khi ngước mặt lên hắn đã chuẩn bị bước ra khỏi phòng, cô có chút vội vã, kìm nén lại cảm xúc muốn vỡ oà: “ Em có thể... Ôm một chút không? ”