Edit: Kim
Lăng Kiều nhìn thấy sắc mặt Phong Vân Đình không được tốt.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ may mắn, giọng điệu sợ hãi nói với Phong Vân Đình: “Đứa trẻ không sao, thật tốt quá.”
Phong Vân Đình chỉ nói: “Vận khí tốt, sự việc lần này……..” Có người đứng đằng sau.
Phong Vân Đình chưa kịp nói xong, nhìn thấy bộ dạng dịu dàng chăm chú lắng nghe của Lăng Kiều, vẻ mặt rất nghiêm túc, thấy Phong Vân Đình dừng lại, cô hơi nghi hoặc mà nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
Phong Vân Đình lắc đầu nói: “Sự việc lần này, là do tôi không chăm sóc tốt cho đứa trẻ.”
Lăng Kiều lắc đầu an ủi: “Sao có thể nói là anh không chăm sóc tốt được, công việc của anh bận rộn như vậy, hơn nữa là do giáo viên nhà trẻ giao đứa trẻ cho người lạ, cũng là vô trách nhiệm.”
“Anh đối xử với đứa trẻ tốt như vậy, không thể vì nhất thời sơ sẩy, mà phủ nhận hết tất cả được.”
Phong Vân Đình nghe thấy lời này, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Kiểu mát xa tâm lý này đối với Phong Vân Đình mà nói, là thứ hắn đang cần, rốt cuộc thì đứa trẻ đi lạc là do hắn nhất thời sơ ý mà thôi.
Giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình xoa xoa giữa mày nói: “Hẳn là phải dạy dỗ đứa trẻ kia một chút, sao có thể đi cùng người lạ được chứ.”
Lăng Kiều cười nhạt nói: “Đứa trẻ còn nhỏ, từ từ dạy.” Sau đó, vẻ mặt của cô trở nên ảm đạm, “Tôi đã xin lỗi chị Khổng Chân, nhưng tôi cảm thấy chị Khổng Chân không có tha thứ cho tôi, tôi thật lòng xin lỗi.”
Phong Vân Đình không chút suy nghĩ nói: “Chuyện này có liên quan gì tới em đâu, loại người ghê tởm đó, rất khó đề phòng, hơn nữa, cũng là Khổng Chân tự mình đưa tới.”
Trước kia người này là fan của Khổng Chân, làm sao Khổng Chân lại có thể hấp dẫn tới một tên đàn ông đáng khinh như vậy.
Quả nhiên là loại người gì, sẽ hấp dẫn loại người đó.
Nhưng lúc này, Phong Vân Đình quên mất, hắn cũng từng là người bị Khổng Chân hấp dẫn.
Lăng Kiều tỏ ra mềm mỏng, cầu xin nói: “Anh Vân Đình, anh có thể giúp tôi xin lỗi chị Khổng Chân không, bây giờ chị Khổng Chân cảm thấy là tôi xúi giục fan làm như vậy.”
“Sao tôi có thể làm như vậy được, càng sẽ không đi làm hại một đứa trẻ, anh giúp tôi nói với cô ấy một câu.”
Phong Vân Đình suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Thanh giả tự thanh*, em không cần phải xin lỗi cô ta, em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
(*Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích.)
Phong Vân Đình biết mối quan hệ giữa Khổng Chân và Lăng Kiều không tốt, bây giờ đứa trẻ chịu thương tổn, Khổng Chân là một con hổ mẹ bảo vệ con, không chịu nổi kích thích.
Hắn đi nói với Khổng Chân, nói chuyện này không có liên quan tới Lăng Kiều, chỉ sợ Khổng Chân sẽ bị kích thích, nói không chừng đến lúc đó sẽ làm hại tới Lăng Kiều.
Phong Vân Đình tất nhiên là hướng về phía Lăng Kiều, hơn nữa, có nói thế nào, thì Khổng Nhan cũng là con hắn.
Bây giờ tâm trạng của đứa trẻ và người mẹ quan trọng hơn, Lăng Kiều bị oan uổng, nhưng cũng không có quan trọng tới vậy, để sau rồi nói.
Phong Vân Đình cũng coi như là có ý tốt, không muốn hai người này lại ầm ĩ.
Nhưng sắc mặt Lăng Kiều hơi thay đổi, lập tức bình tĩnh lại, Phong Vân Đình có ý gì?
Nếu là trước đây, Phong Vân Đình sẽ lập tức gọi điện thoại cho Khổng Chân, thông thường Khổng Chân sẽ tức giận mất đi lý trí, cho dù có cố kìm nén, cũng sẽ bày ra vẻ mặt dữ tợn, làm ra trò hề.
Làm mấy người đàn ông nhìn thấy không khỏi nhíu mày, chán ghét thật sâu.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Tại sao Phong Vân Đình lại không giúp cô giải thích một chút.
Phong Vân Đình nói với Lăng Kiều: “Đêm đã khuya, em nên về nghỉ ngơi đi.” Hắn suy nghĩ một chút, lại trêu chọc nói: “Phụ nữ các em luôn nói phải ngủ sớm để dưỡng nhan, em nhanh về sớm đi ngủ đi.”
Lăng Kiều cũng mỉm cười, quan tâm hai câu rồi rời đi.
Phong Vân Đình nghĩ ngợi một chút, gọi một cuộc điện thoại cho Khổng Chân, hỏi đứa trẻ thế nào.
Khổng Chân nhìn đứa trẻ đã ngủ say, có chút cạn lời, đứa nhỏ này tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, ngủ rất ngon, không hề quấy khóc.
Trước kia cũng không biết đứa trẻ mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Khổng Chân sẽ nói như vậy sao, đương nhiên là không, cô buồn bã nói đứa trẻ khóc rất nhiều, khó khăn lắm mới thiếp đi, nhưng ngủ rồi, vẫn mơ thấy ác mộng, nói mớ.
Giờ phút này, đứa trẻ đang ngủ bỗng chậc lưỡi một cái, đoán chừng là mơ thấy món ngon nào đó.
Phong Vân Đình nghe giọng nói buồn khổ của Khổng Chân, hắn dừng lại một chút, nói: “Ngày mai đưa đứa trẻ tới bệnh viện kiểm tra một chút.”
Khổng Chân: “Tôi biết rồi.”
Cứ như vậy?
Không bồi thường một chút sao?
Chết tiệt!
Cảnh sát bên này vì muốn nhanh chóng phá án, gần như là làm việc cả ngày lẫn đêm, có rất nhiều người đang nhìn.
Thẩm vấn Triệu Dũng, đồng thời truy tìm danh tính người đã chuyển tiền.
Triệu Dũng ngây người trong nhà giam hai ngày, quần áo trên người càng nhăn nheo, tóc bết dầu dính vào da đầu, dáng vẻ vô cùng sa sút.
Vốn dĩ hắn không phải người kiên định, bị hành hạ như vậy, đã nhanh chóng không chịu nổi nữa, cái gì cũng đều khai.
Thời điểm Triệu Dũng lướt mạng, gặp được không ít người ghét Khổng Chân, mọi người đều chán ghét Khổng Chân, nhục mạ Khổng Chân.
Sau đó, Triệu Dũng nhận được một tin nhắn riêng từ một người nặc danh, nói rất chán ghét Khổng Chân, muốn Khổng Chân chịu trừng phạt.
Khổng Chân có thể hoạt động trong giới giải trí, còn không phải là vì đứa trẻ kia sao, nhốt đứa trẻ mấy ngày, dọa Khổng Chân một chút, xem như là báo thù, thay trời hành đạo.
Hỏi Triệu Dũng có đồng ý làm cái anh hùng này không.
Đương nhiên Triệu Dũng không muốn làm, rốt cuộc đây cũng là phạm pháp, hơn nữa ngoài miệng hắn mắng, trong lòng căm ghét Khổng Chân là một người phụ nữ không biết liêm sỉ.
Nhưng khi thật sự phải hành động, liền rụt rè.
Nhưng đối phương nói tình nguyện đưa tiền, hơn nữa còn là mấy vạn, gần bằng thu nhập hai năm của Triệu Dũng.
Tiền bạc làm lay động lòng người, huống chi, Triệu Dũng cũng thật sự muốn trả thù Khổng Chân.
Tiền tài, chủ nghĩa anh hùng, lòng muốn trả thù khiến máu trong người Triệu Dũng sôi sục.
Đặc biệt là khi tiền được chuyển vào tài khoản, Triệu Dũng lập tức hành động.
Nhưng hắn thật sự không phải là một người thông minh, tự cảm thấy đã đến nhà trẻ thám thính địa hình mấy ngày, là có thể thuận lợi bắt cóc đứa trẻ.
Cảnh sát nghe Triệu Dũng nói xong, có chút cạn lời, bọn họ xem video, hình ảnh Triệu Dũng được quay rất rõ nét, nhìn như một ông chú lập dị, nhưng như vậy, đứa trẻ vẫn đi theo.
Không phải là hắn thuận lợi, mà nói không chừng là đứa trẻ cố tình đi theo hắn.
Nhìn đứa trẻ kia xem, còn ghi âm, to gan lớn mật.
Đứa trẻ như vậy phải được cha mẹ dạy dỗ thật tốt, bằng không về sau không biết sẽ còn làm ra chuyện gì.
Theo thông tin chuyển khoản, tra được một người tên là Trương Lương, Trương Lương cũng trực tiếp thừa nhận Khổng Chân đã từng đắc tội với hắn, hắn ghi hận trong lòng, cho nên mới thuê người đi bắt cóc con của Khổng Chân, làm Khổng Chân sốt ruột đau lòng.
Khổng Chân nhìn người này, rất quen, Khổng Chân biết người này, hắn là chó săn của Uông Chính.
Uông Chính là ai, là người luôn có mưu đồ bất chính cô, nếu không phải có Phong Vân Đình, Khổng Chân đã sớm bị tên công tử ăn chơi này hủy hoại rồi.
Uông Chính thích săn mỹ nữ trong giới giải trí, người bị hắn để ý, bất luận là có tình nguyện hay không, hắn đều có thể có được, dùng hết mọi biện pháp vừa dụ dỗ vừa đe dọa.
Người bị bắt nạt không thể phản kháng, mặc kệ là có tình nguyện hay không, xong việc, cũng không dám gây rối.
Uông Chính nhìn trúng cô, bắt đầu tấn công từ khi cô mới bước chân vào giới giải trí, dây dưa cùng loại người này, còn không bằng chọn Phong Vân Đình đâu.
Cho dù là kim chủ, cũng chia thành năm bảy loại.