Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 510: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (29)




Edit: Kim

Người giống như Uông Chính, giống như tồn tại của ma quỷ.

Không thể chọn.

Bây giờ Khổng Chân đã cô đơn, bị Phong Vân Đình vứt bỏ, Uông Chính lại thò ra.

Khổng Chân hận Uông Chính muốn chết, cô nói với cảnh sát, có thể Uông Chính là người đứng đằng sau sự việc này.

Trương Lương lại mỉm cười, vẻ mặt không chút do dự nói: “Việc này không liên quan tới người khác, là một mình tôi làm.”

Tra được tới đây, lại không thể tra tiếp được nữa, rốt cuộc đã có người nhận tội, hơn nữa cũng không có chứng cứ chứng minh có ngươi sai Trương Lương làm.

Uông Chính bị gọi tới đồn cảnh sát, thái độ rất kiêu ngạo, tuổi tác của hắn cũng không tính là lớn, nhưng dưới mắt lại có quầng thâm, cho cảm giác thận hư, toàn thân hư nhược, tỏa ra một mùi hương khó tả.

Giống như mùi trầm mê trong tình dục, làm người ta có cảm giác buồn nôn.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Uông Chính cười tủm tỉm nói với Khổng Chân: “Bây giờ Phong Vân Đình không cần cô, thế nào, đi theo tôi đi, cô nhìn cô xem, trung thành tận tâm với Phong Vân Đình, một mực chướng mắt những người khác, nhưng Phong Vân Đình đối xử với cô như thế nào.”

“Đừng ngu ngốc nữa, bây giờ cô rất thảm hại nha, còn cao ngạo cái gì?”

Khổng Chân nhìn Uông Chính, điều kiện trong nhà Uông Chính không tồi, bằng không cũng không thể không ngừng săn mỹ nữ trong giới giải trí mà không có chuyện gì xảy ra, đã có gia thế thay hắn lo liệu mọi việc.

Khổng Chân cũng không tức giận, chỉ đánh giá Uông Chính, nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng xuống, nhàn nhạt hỏi: “Tôi đi theo anh, sẽ nhận được gì?”

Đôi mắt Uông Chính sáng rực lên, ngay cả khuôn mặt đờ đẫn cũng trở nên rạng rỡ, lập tức bắt đầu vẽ bánh, “Chỉ cần cô đi theo tôi, cô vẫn có thể ở lại cái giới giải trí này, tôi cũng có thể cho cô tài nguyên.”

Trong lòng Khổng Chân cười lạnh một tiếng, “Anh cũng biết, tôi đã đắc tội Phong Vân Đình và Lăng gia, anh có thể vì tôi mà đắc tội với bọn họ sao?”

Mặt Uông Chính run rẩy, nếu hắn không sợ Phong Vân Đình, hắn đã sớm xử lý người phụ nữ này rồi.

Vì một người phụ nữ mà đắc tội Phong gia và Lăng Kiều, căn bản không đáng, Uông Chính hắn cũng không phải kẻ ngốc.

Ánh mắt hắn đánh giá Khổng Chân, trên mặt lộ ra vẻ si mê, vuốt cằm nói: “Nếu không, cô chiều tôi một lần, tôi sẽ nói cho cô nghe một số chuyện, một ít bí mật nha, tôi biết chuyện bí mật.”

Khổng Chân từ chối, Uông Chính rất tức giận, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, lại nhịn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sớm muộn gì cô cũng phải tới cầu xin ông đây.”

Khổng Chân không tỏ ý kiến, xoay người rời đi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Bí mật, bí mật gì?

Có là bí mật gì cũng không đáng để cô ủy khuất bản thân trước người ghê tởm như vậy.

Uông Chính có thể chắc chắn kết cục của cô sẽ rất thảm, đoán chừng là có người muốn làm gì đó với cô đi?

Đơn giản chính là Lăng gia và Phong Vân Đình mà thôi.

Đừng thấy là Lăng Kiều đối phó cô, nhưng trên thực tế, là toàn bộ Lăng gia giúp Lăng Kiều đối phó cô, hơn nữa còn có Phong Vân Đình.

Khổng Chân về đến nhà, giấu nỗi lo lắng trong lòng, đi nấu cơm cho con gái.



Nam Chi đi theo phía sau Khổng Chân, hỏi: “Mẹ, đã tìm được người xấu rồi sao?”

Khổng Chân bình tĩnh nói: “Tìm được rồi, là kẻ thù trước đây của mẹ.”

Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Vậy anh trai của dì Lăng Kiều đã bị bắt rồi sao?”

Khổng Chân:???

Khổng Chân nói: “Không liên quan tới bọn họ.”

Nam Chi có chút nghi hoặc, “Không liên quan sao?”

Khổng Chân nói: “Là một người tên là Trương Lương, hắn là chó săn của Uông Chính, tên Uông Chính này không phải người tốt, vẫn luôn muốn làm hại mẹ.”

Uông Chính?

Nam Chi nghĩ tới cốt truyện, Khổng Chân giết người không thành bị bắt vào tù, dưới hành động của Phong gia và Lăng gia, cô bị xử khung hình phạt nặng nhất, Khổng Chân ngồi tù mười năm.

Sau khi Khổng Nhan chết, Phong Vân Đình không còn liên lạc với Khổng Chân nữa, hắn vô cùng căm ghét Khổng Chân.

Mời luật sư tốt nhất, tăng nặng hình phạt của Khổng Chân, giống như hận không thể để Khổng Chân bị tuyên án tử hình.

Đáng tiếc, giết người không thành, không thể tuyên án tử hình.

Phong Vân Đình căm hận Khổng Chân vì đã làm tổn thương tới Lăng Kiều.

Mười năm sau, Khổng Chân ra tù, tuổi đã cao, dung nhan cũng không còn, nhưng người tên là Uông Chính vẫn thu nhận Khổng Chân, chỉ là không bao lâu sau, lại vứt bỏ Khổng Chân.

Mà Phong Vân Đình và Lăng Kiều đã kết hôn, sinh con, sống cuộc sống của người chiến thắng nhân sinh.

Nam Chi lập tức nói: “Mẹ, hắn không phải người tốt, mẹ đừng để ý đến hắn.”

Khổng Chân cẩn thận sờ lên mặt con gái, “Mẹ biết rồi, mẹ không để ý đến hắn.”

“Là tên Uông Chính kia sai người bắt con, tại sao cảnh sát lại không bắt hắn?” Nam Chi hỏi.

Khổng Chân cũng rất thất vọng, “Không có chứng cứ.”

Trương Lương đội nồi thay Uông Chính, qua tay Trương Lương, đã không còn liên quan tới Uông Chính.

Haiz!

Tuy rằng Nam Chi có chút thất vọng, nhưng càng vui mừng vì mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, ít nhất cũng không bị bóp miệng tới chết.

Nam Chi nói với Khổng Chân: “Mẹ, mẹ làm công việc khác đi, chúng ta không làm việc này nữa, con đi đòi cha chút tiền, chúng ta rời khỏi nơi này, không chơi với bọn họ nữa.”

Tránh xa bọn họ, tránh đi thật xa.

Khổng Chân gật đầu, “Mẹ biết rồi, nhưng thời hạn hợp đồng của mẹ vẫn chưa kết thúc, còn một năm, chờ hết một năm, mẹ sẽ đưa con đi, chúng ta sống cuộc sống của chính mình.”



Một năm nha!

Thời gian một năm rất dài, có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nam Chi phải nghĩ cách.

Nam Chi kiễng chân nói với mẹ: “Mẹ, mẹ đưa con quay về đi.”

“Con phải trở về tìm cha.”

Khổng Chân nghĩ đến Phong Vân Đình, trong lòng lập tức trào ra dung nham, “Con đi theo mẹ.”

Phong Vân Đình căn bản không thèm để ý đến đứa nhỏ này.

Hắn đã bất cẩn khiến con gái gặp nguy hiểm.

Nam Chi chỉ nói: “Con phải trở về, con trở về đòi cha chút tiền, sau này hai người chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

Khổng Chân: “Được rồi, ヽ( ̄▽ ̄).”

Ăn cơm xong, Khổng Chân lập tức đưa đứa trẻ trở về, vừa lúc bắt gặp Phong Vân Đình đang ăn tối.

Nam Chi lập tức chạy tới, ngửa đầu nhìn cha, “Cha ơi, con rất nhớ cha, cha có nhớ con không?”

Muốn lấy đồ của người ta, thái độ phải tốt.

Phong Vân Đình:……

Hắn theo bản năng nhìn Khổng Chân, cô ta lại muốn làm chuyện xấu gì, lại muốn đứa trẻ làm cái gì?

Trẻ con thì biết cái gì, đều là người lớn dạy.

Khổng Chân làm lơ ánh mắt hoài nghi của Phong Vân Đình, nói với Phong Vân Đình: “Đã bắt được thủ phạm, là người bên cạnh Ung Chính.”

Không có chứng cứ thì thế nào, vẫn có thế lực khác đối phó Ung Chính.

Khổng Chân phát hiện bốn phương tám hướng xung quanh mình đều là kẻ địch, mà bên cạnh cô lại không có lấy một người giúp đỡ, trước kia cô cũng có rất nhiều bạn, nhưng bây giờ, tất cả bạn bè đều đã chạy mất.

Không dám đắc tội với Lăng gia và Phong gia, điều này cũng có lý, nhưng lại có mấy người giẫm đạp lên cô.

Đúng là trong đời có những mùa thu mát mẻ, vạn sự trên đời khó lường.

Phong Vân Đình nheo nheo mắt, “Cô lợi dụng tôi đối phó Ung Chính?”

Khổng Chân hít sâu một hơi nói: “Nếu người Ung Chính làm hại là tôi, tôi sẽ không tới trước mặt anh cầu xin, nhưng người hắn làm tổn thương là con gái.”

“Nhan Nhan, cũng là con của anh.”

Phong Vân Đình không nói gì, chuyên tâm ăn cơm, không đồng ý, cũng không cự tuyệt.

Khổng Chân cũng không dây dưa, dặn dò con gái mấy câu, cũng rời đi rồi.