Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 528: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (47)




Edit: Kim

Vậy mà Phong Vân Đình lại dùng cách đáng ghê tởm này.

Mấu chốt là, phương pháp ghê tởm này lại hữu dụng, Lăng gia hao phí thời gian nghiên cứu ra khẩu vị, bọn họ lại chỉ cần sao chép là được.

Cho dù có không giống được mười phần, cũng vẫn có thể giống được bảy tám phần.

Sắc mặt của người Lăng gia đều rất khó coi, Phong Vân Đình không tới tranh cãi với Lăng gia, mà tiến vào phạm vi thị trường của Lăng gia, cướp thị phần của Lăng gia.

Còn là lợi dụng sơ hở để xâm nhập.

Lăng gia rất tức giận, nhưng phần lớn là bất lực, lúc này không thể đấu với Phong Vân Đình, cần phải bảo vệ căn cơ của Lăng gia trước, không phải lùi quá nhiều bước đã là kết quả tốt nhất.

Ánh mắt Lăng Hàng rất đáng sợ, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, Lăng Kiều nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, vội vàng đuổi theo phía sau Lăng Hàng dặn dò: “Anh, đừng làm chuyện gì nữa, đặc biệt là vào hoàn cảnh lúc này.”

Lăng Hàng là một người rất ghi thù, hắn vẫn luôn đứng sau màn, có rất nhiều sản phẩm bán chạy của Lăng gia đều là do hắn tạo ra.

Bây giờ chịu tổn thất lớn như vậy, chắc chắn trong lòng hắn rất không cam tâm.

Lăng Hàng nhìn thẳng vào Lăng Kiều, ánh mắt thâm trầm, một lúc sau mới nói: “Em như vậy, rốt cuộc là vì Lăng gia hay vì Phong Vân Đình, anh không biết, anh nghĩ không ra.”

Trước kia Lăng Kiều theo đuổi Phong Vân Đình rất điên cuồng, mới hơn mười tuổi, đã ầm ĩ đòi gả cho Phong Vân Đình, khi còn đi học, cô cũng tự coi mình là bạn gái của Phong Vân Đình.

Chỉ cần Phong Vân Đình hơi thân thiết với cô gái khác một chút, cô đã đi gây rắc rối với cô gái đó, đến mức cô gái không thể chịu nổi phải chuyển trường mới thôi.

Cô bé nông cạn như vậy, cho dù là em gái của mình, Lăng Hàng cũng không thích.

Nhưng mà đột nhiên có một ngày, đứa em gái này đột nhiên trở nên trưởng thành, không còn ngày nào cũng ầm ĩ đòi gả cho Phong Vân Đình, bắt cha mẹ nghĩ cách gả cô cho Phong Vân Đình.

Mẹ hắn thật ra cũng đã từng ám chỉ với mẹ Phong Vân Đình, nhưng bị mẹ Phong Vân Đình từ chối.

Một thời gian sau, Lăng Hàng thật sự có cảm tình với cô em gái này, thật lòng coi cô là em gái.

Nhưng mà bây giờ, Lăng Hàng hoài nghi, cô vẫn là Lăng Kiều, chỉ là giỏi ngụy trang che giấu mà thôi.

Trên thực tế, vẫn là cô gái yêu Phong Vân Đình, yêu đến điên cuồng.

Lăng Kiều:……



Con mẹ nó tôi là vì ai, ai cũng không nghe lời tôi nói.

Lăng Kiều trơ mắt nhìn con thuyền sắp đâm phải tảng đá ngầm, muốn ngăn cản, nhưng quán tính sẽ khiến con tàu đâm thẳng vào tảng đá ngầm, bị phá hủy.

Lăng Kiều chỉ còn chưa chỉ tay lên trời thề, “Anh, anh cảm thấy em là vì ai, Phong Vân Đình đối xử với nhà chúng ta như vậy, nếu chúng ta không đoàn kết lại, Lăng gia sẽ thật sự bị hủy hoại.”

“Đừng làm những chuyện dư thừa, làm nhiều sai nhiều, mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát không thể cứu vãn, anh hai, anh nghe em một chút đi, tạm thời đừng làm gì cả, cho dù có muốn trả thù, cũng phải chờ tới khi Lăng gia ổn định một chút hãy nói.”

“Anh, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chúng ta nhịn một chút, một ngày nào đó, chúng ta có thể đạp Phong Vân Đình ở dưới chân.”

“Em thích Phong Vân Đình, nếu tương lai có thể nhốt hắn lại, để hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em, em càng vui, mà không phải chịu đựng thái độ cao cao tại thượng như bây giờ của hắn.”

Lăng Hàng:……

Thái độ này có như thế nào cũng cảm thấy biến thái.

Nhưng trên mặt Lăng Hàng lại hiện lên một nụ cười, cảm thấy em gái như vậy mới đúng, thích một người, phải có được hắn, mà không phải cầu xin đối phương để ý đến mình.

Vẻ mặt Lăng Hàng dịu đi, hắn xoa đầu em gái, vỗ về trấn an cô, “Anh biết rồi, em yên tâm, anh sẽ không làm loạn.”

Trong lòng Lăng Kiều thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức giận đẩy tay anh trai ra, “Đừng coi em là chó như vậy.”

Sau khi Lăng Hàng xoay người rời đi, sắc mặt hắn trầm xuống, bây giờ đúng là hắn không có cách nào đối phó lại Phong Vân Đình, nhưng hắn có thể tìm cách, không ngừng tìm cách.

Không tin Phong Vân Đình đưa nước vào, lại không có vấn đề gì.

Bản thân hắn không có vấn đề, không có nghĩa những người khác của Phong gia không có vấn đề.

Phong gia là hào môn chân chính, có rất nhiều sản nghiệp, đều là do người Phong gia quản lý và phát triển.

Luôn có sơ hở để hắn lợi dụng, nếu nói trước kia hắn oan uổng, nhưng bây giờ hắn đã thật sự muốn bước lên con đường này.

Mặc kệ là tầng trên hay tầng dưới, đều có thể tìm được sơ hở.

Sau khi chuyện của Lăng gia kết thúc, Lăng Kiều cũng trở lại tham gia chương trình.

Chẳng qua là lần quay lại này, ánh mắt mọi người nhìn cô có chút vi diệu.

Thậm chí Lăng Kiều còn cảm nhận được mấy người đó đang ghé tai nói xấu cô, loại cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than này, thật sự đứng ngồi không yên.



Cái giới giải trí này cũng quá thực tế rồi, quá nâng cao đạp thấp, Lăng gia chỉ xảy ra chút vấn đề, Lăng Kiều đã nhạy bén cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng.

Địch Lạc nhìn thấy Lăng Kiều, lập tức đi tới đón, trong miệng gọi chị Lăng Kiều, Sở Tích ngồi bên kia, không tiến lên đi đón, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ.

Địch Lạc trông rất hối lỗi, Lăng Kiều mỉm cười, khoan hồng độ lượng nói: “Không liên quan đến cậu, cậu có thể lên tiếng thay tôi, tôi đã rất cảm kích.”

Địch Lạc thấy nụ cười trên mặt Lăng Kiều, xác định Lăng Kiều không tức giận, cũng yên tâm rồi, không phải chị Lăng Kiều đang cười sao.

Cười chính là không tức giận.

Lăng Kiều đi tới chỗ Sở Tích, vừa mới mở miệng hô một tiếng, “Anh Sở.”

Sở ảnh đế gật đầu, sau đó làm như không có chuyện gì mà đi rồi, giống như chỉ chào hỏi xã giao một cái, thực bình thường, không phải là cách chào hỏi của bạn bè thân thiết, nụ cười trên mặt Lăng Kiều cứng lại rồi.

Sở Tích có ý gì, hắn muốn xa lánh cô sao?

Giống như trước kia hắn xa lánh Khổng Chân, bây giờ cũng bắt đầu xa lánh cô?

Là vì gần đây Lăng gia xảy ra chuyện sao?

Nhưng mà, hắn cũng quá vô tình đi.

Phẫn nộ cùng ủy khuất dâng lên trong lòng Lăng Kiều, cô tự nhận thấy mình đối xử với Sở Tích đủ tốt, cũng giới thiệu cho Sở Tích không ít tài nguyên.

Dù sao hắn cũng là ảnh đế cao lãnh cấm dục, thời điểm đọc truyện, Lăng Kiều rất thích nhân vật này, cảm thấy hắn là một người đàn ông khó mở lòng, giỏi kìm nén.

Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Sở Thích có khả năng là thích Khổng Chân, mối quan hệ của bọn họ vô cùng ám muội, tiến vào thế giới trong sách này, người đầu tiên cô tiếp xúc là Sở Tích.

Cô tới đoàn làm phim của Sở Tích, mang tiền đầu tư vào đoàn đóng một vai diễn, Lăng Kiều vốn dĩ không biết diễn xuất, liền đi xin lời khuyên của Sở Tích, hơn nữa cũng tỏ vẻ mình là fans của Sở Tích, vẫn luôn yêu thích Sở Tích.

Có lẽ là vì có hào quang fans, Sở Tích rất bao dung với Lăng Kiều, cô dò hỏi vấn đề diễn xuất, Sở Tích đều trả lời cẩn thận, còn đối diễn với Lăng Kiều, chỉ cho Lăng Kiều phải diễn như thế nào.

Bọn họ cũng trở thành bạn bè, Sở Tích luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, nhưng đối với Lăng Kiều lại rất kiên nhẫn, làm Lăng Kiều cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt đẹp.

Thậm chí Lăng Kiều còn cảm thấy, Sở Tích có lẽ thích cô, đặc biệt là khi Khổng Chân nhắm vào cô, Sở Tích luôn đứng về phía cô, bảo vệ cô.

Nhưng mà, bây giờ Sở Tích lại tỏ ra xa lạ, thật sự đã phá vỡ lớp phòng thủ của Lăng Kiều.

Lăng Kiều không nhịn được mà đuổi theo, ngăn cản Sở Tích, có chút chất vấn hỏi: “Anh định xa lánh tôi sao, chúng ta không phải là bạn bè sao?”