Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 529: Phật Hệ Cá Mặn Đoàn Sủng (48)




Edit: Kim

Nhìn bộ dạng kiên quyết phải có được câu trả lời của Lăng Kiều, Sở Tích có chút bất lực, theo quan điểm của Sở Tích, hai người ăn ý cùng xa cách, như vậy cũng có nghĩa sẽ không tiếp tục qua lại.

Giống như hắn và Khổng Chân, Khổng Chân rất nhanh đã nhận ra, sau đó, Khổng Chân có gặp phải chuyện gì, cũng sẽ không đến tìm hắn, cũng không nhờ hắn giúp đỡ, bởi vì sự chần chừ, do dự của người trưởng thành chính là lời từ chối.

Sở Tích chỉ nói: “Cô nghĩ nhiều rồi.”

Lăng Kiều:???

Cái gì mà cô suy nghĩ nhiều rồi?

Rõ ràng là anh xa cách tôi, nhìn cô như nhìn một người xa lạ, hoàn toàn không có chút tình nghĩa nào.

Lăng gia còn chưa có bại đâu, Sở Tích đã gấp không chờ nổi muốn phủi sạch quan hệ với cô.

Những người này, những người này……

Lăng Kiều cảm thấy những người xung quanh thật ghê tởm, cô cho rằng mình đã lung lạc hết tất cả bạn bè của Khổng Chân đứng về phía mình.

Bạn bè mà có thể giành giật, thì tính là bạn bè gì.

Lăng Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “Như thế nào, anh muốn xa lánh tôi sao?”

Dáng người Sở Tích cao lớn thẳng tắp, từ trên cao nhìn xuống Lăng Kiều, lại thấy có không ít người cũng đang nhìn về phía này, trong lòng Sở Tích mất kiên nhẫn.

Cảm thấy Lăng Kiều thật sự không biết cách xử lý mọi việc, điều này khiến cả hắn và cô đều mất mặt.

Sở Tích nói với Lăng Kiều: “Cô đừng tức giận, tôi có việc cần tìm trợ lý, không phải là muốn xa cách với cô.”

Lăng Kiều không tin, đầy vẻ hoài nghi, “Thật vậy sao?”

Đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ không cam lòng, Lăng Kiều cảm thấy mình đã hao phí rất nhiều sức lực và tài nguyên vào người Sở Tích.

Có một loại cảm giác giống như một người mẹ mớm cho con ăn với Sở Tích, nhưng bây giờ, cô cảm thấy tấm lòng của mình đã bị ném cho chó ăn.

Cái gì mà khó mở lòng, hắn chính là một người lạnh lùng ích kỷ, trong mắt chỉ có sự nghiệp của chính mình.

Khổng Chân có thể lợi dụng được, hắn liền kết bạn với Khổng Chân, cô có thể mang lại lợi ích cho Sở Tích, Sở Tích liền kết bạn với cô.

Bây giờ Sở Tích muốn xa lánh cô.

Sở Tích càng thêm bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Lăng Kiều: “Chúng ta là bạn bè, sao tôi có thể xa lánh cô được.”

Lăng Kiều không nói gì, trong đôi mắt dịu dàng có chút cố chấp, “Vậy anh làm gì đó để chứng minh đi.”

Sở Tích:…… Tại sao còn phải chứng minh?



Thật giống như một người bạn gái muốn bạn trai chứng minh là hắn yêu cô.

Nhưng giữa bạn bè, ngay cả những người xa lạ cũng có thể gọi nhau là bạn bè chỉ sau một hai câu.

Sở Tích giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: “Cô muốn tôi chứng minh thế nào?”

Sự bất lực và nhẫn nại của Sở Tích càng khiến trái tim Lăng Kiều đau đớn hơn, cô buột miệng thốt ra: “Địch Lạc đã đăng bài trên mạng ủng hộ tôi, anh cũng đăng một bài đi.”

Sở Tích:!!!

Địch Lạc là đầu óc ngu xuẩn, bị Khổng Chân kích thích một chút đã đăng bài, vừa đăng đã bị người đại diện xóa.

Nhưng bây giờ, vấn đề của Lăng gia đã được giải quyết xong, thật sự có một số sản phẩm có vấn đề, lúc này bảo tôi lên tiếng ủng hộ cô, cô không sao chứ.

Cái này mà gọi là chứng minh cái gì, cái này gọi là tự sát!

Đây là muốn hắn kết thúc sự nghiệp của mình để chứng minh tình bạn của bọn họ.

Làm bạn với cô cũng phải trả cái giá quá đắt.

Sở Tích biết mối quan hệ của bọn họ dựa vào lợi ích có chút thân thiết, nhưng Sở Tích cũng đã quảng bá cho Lăng Kiều rất nhiều, bằng không chỉ trong khoảng thời gian ngắn làm sao Lăng Kiều có thể nổi tiếng như vậy được.

Trở thành nữ minh tinh có giá trị thương mại cao nhất, dựa vào cái gì?

Cô không có nhiều tác phẩm, tác phẩm nổi bật, trên cơ bản là không có, hoàn toàn là trạng thái xuôi theo dòng nước, cô chưa bao giờ nghĩ xem tại sao mình lại có thể nổi tiếng như vậy sao?

Gia thế của cô là một chuyện, nhưng cũng không thể thiếu sự nâng đỡ của mọi người trong giới giải trí được.

Sở Tích dùng chính lưu lượng và tác phẩm của mình làm cầu nối cho Lăng Kiều, làm sao Lăng Kiều có thể cảm thấy hắn rất có lỗi với cô vậy?

Địch Lạc thấy bầu không khí giữa hai người không tốt, mọi người xung quanh cũng nhìn về phía này, lập tức đi tới hỏi: “Hai người làm sao vậy, sắp phải ghi hình rồi.”

Lăng Kiều lên tiếng trước, “Anh Sở, anh không thể làm được sao?”

Địch Lạc giống như một con chó nhạy bén đánh hơi được mùi thịt, lập tức hỏi: “Làm được cái gì, chị Lăng Kiều, chị nói với em đi, em có thể làm được.”

Sở Tích:…

Hắn không biết phải dùng ánh mắt như thế nào để nhìn Địch Lạc.

Lăng Kiều nhìn Sở Tích nói: “Anh chỉ cần đăng một câu lên mạng là được, chúng ta là bạn bè, anh sẽ bảo vệ tôi, có đúng không?”

Trong lòng Lăng Kiều biết mình bức bách hắn như vậy sẽ khiến quan hệ giữa hai người càng trở nên xa cách, nhưng mà cô không thể khống chế được.

Cảm thấy phải nhìn thấy hắn làm cái gì đó, trong lòng cô mới có chút cảm giác an toàn.

Có vết xe đổ là Khổng Chân kích thích Lăng Kiều, cô cũng sợ mình rơi vào cảnh ngộ giống Khổng Chân, bị bạn bè xa lánh.



Cô muốn chứng minh, mình và Khổng Chân hoàn toàn không giống nhau, sẽ không rơi xuống kết cục giống Khổng Chân.

Đầu Sở Tích đau như búa bổ, toàn thân cảm thấy khó chịu.

Lăng Kiều lương thiện, mềm mại, thấu hiểu lòng người, đã biến mất trong mắt Sở Tích.

Lăng Kiều như vậy là không biết tiến lùi, càn quấy.

Một chút phong độ cũng không có, giống Khổng Chân, hắn nhìn cô một cái thật sâu, không nói gì thêm nữa, xoay người đi rồi.

Cứ như vậy mà kết thúc mối quan hệ, mặc kệ là bạn bè hay là quan hệ khác, đã kết thúc trong hòa bình.

Sở Tích đối với mọi người luôn là như vậy, đối với ai cũng hời hợt xã giao, ở thời điểm cắt đứt, phiền phức giảm tới mức thấp nhất, hao phí ít sức lực, tổn thất cũng ít nhất.

Việc Lăng Kiều yêu cầu hắn làm, thật sự chỉ là một câu nói thôi sao?

Đây là chuyện một câu nói?

Không phải.

Sở Tích hiểu rõ tầm quan trọng của việc lên tiếng hơn bất kỳ ai, một khi không chú ý, trò chơi sẽ kết thúc ngay lập tức.

Địch Lạc giống như một con chó Husky ngốc nghếch còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, vẻ mặt tự tin nói: “Sở Tích, anh đăng một dòng trạng thái đi, chuyện này rất đơn giản, tôi cũng đã đăng rồi.”

Sở Tích:……

Gặp phải cậu, đúng là phúc khí của tôi.

Rốt cuộc Sở Tích cũng không đăng, bởi vì không thể đăng, hơn nữa còn là bị ép buộc phải lên tiếng, cảm giác bị uy hiếp, Sở Tích rất ít khi nổi giận, nhưng cũng không có nghĩa là không biết giận.

Sắc mặt Lăng Kiều lập tức trở nên khó coi, không chỉ vì đã đánh giá quá cao tình bạn của bọn họ, mà còn là cảm giác sợ hãi, bất lực.

Cô cảm thấy cốt truyện giống như một cái mạng nhện nhớp nháp, chậm rãi quấn lấy cô, cuối cùng là không thể chạy thoát.

Cô cho rằng dựa vào sức mình là có thể thay đổi hướng đi của cốt truyện, kết quả những chuyện xảy ra đã nói cho cô biết, không thể, tuyệt đối không thể.

Sao cô có thể tự cao tự đại đến mức cho rằng mình đủ sức thay đổi cốt truyện.

Trong lòng Địch Lạc vừa vui mừng lại vừa đau lòng, vui mừng là vì, hắn vẫn luôn có cảm giác thù địch với Sở Tích, bây giờ nhìn thấy Sở Tích cự tuyệt yêu cầu của Lăng Kiều, trong lòng hắn cảm thấy vui mừng.

Nhìn thấy Lăng Kiều rầu rĩ không vui, Địch Lạc lại đau lòng mà nói: “Chị không cần phải buồn, em có thể đăng, đăng mấy bài cũng được.”

Lăng Kiều nhìn Địch Lạc, trong mắt cô chậm rãi hiện lên một tia sáng, nhìn Địch Lạc không ngừng dỗ dành cô.

Ít nhất, ít nhất vẫn còn một người, trước kia Địch Lạc vẫn luôn đi theo phía sau Khổng Chân, ngắn giọng gọi chị, dài giọng gọi chị, tương lai hắn sẽ là thiên vương, có địa vị không ai có thể vượt qua được trong giới giải trí.

Thời điểm hắn vừa xuất hiện, Khổng Chân đã nhìn trúng hắn.