Edit: Kim
Lăng gia thờ ơ nghe mẹ Phong nói suông, nói rằng bà sẽ đối xử tốt với con gái mình.
Nhưng làm thế nào để chứng minh?
Chỉ bằng một câu nói?
Lăng Hàng cười lạnh: “Bây giờ con trai bà muốn kết hôn sao?” Bị cả cõi mạng cười nhạo, cho nên muốn làm một người đàn ông có trách nhiệm.
Lăng Hàng đã được người nhà bảo lãnh, nhưng trên người vẫn còn mang tội đấy.
Lợi dụng con gái Lăng gia để tránh tai họa, còn muốn tống hắn vào tù.
Sao, các người coi Lăng gia là giấy vệ sinh sao, muốn làm thế nào thì làm thế ấy?
Bà nói kết hôn thì kết hôn sao, dựa vào cái gì?
Trong lòng mẹ Phong rất tức giận, nhưng vẫn vì con trai mà nhịn xuống, tình trạng bây giờ của Phong Vân Đình không được tốt lắm.
Mọi người trong hội đồng quản trị bây giờ đang nghi ngờ về năng lực lãnh đạo của Phong Vân Đình.
Nếu không được thì hạ xuống đi, đưa người khác lên.
Mẹ Phong hỏi người Lăng gia có ý kiến gì.
Lăng gia nói rất đơn giản, phải cho Lăng Kiều một ít cổ phần của Phong gia, bây giờ giá cổ phiếu của Phong gia đang rất thấp, nhưng vẫn có thể dùng được.
Còn phải đóng cửa công ty con sản xuất thực phẩm vừa thành lập trước đó.
Con mẹ nó, đạo nhái đồ của Lăng gia, đè ép thị trường của Lăng gia, chuyện thiếu đạo đức như vậy, Lăng gia tức giận đến mức nhăn mũi.
Khinh người quá đáng!
Mẹ Phong cũng không đưa ra lời hứa hẹn nào, mà là trở về bàn bạc với Phong Vân Đình.
Phong Vân Đình nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên lạnh lùng, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, hắn nói với mẹ: “Mẹ lại tới nói với Lăng gia, nếu Lăng gia vẫn không đồng ý, con sẽ kết hôn với Khổng Chân.”
Lăng gia nghe xong lời này, ai nấy đều trợn mắt há mồm, luận về không biết xấu hổ, vẫn là Phong Vân Đình không biết xấu hổ.
Nếu không kết hôn với Lăng Kiều, hắn sẽ kết hôn với Khổng Chân?
Lăng gia biết Phong Vân Đình cố ý làm như vậy, cố ý lưỡng lự, hắn hơn phân nửa là sẽ không kết hôn với Khổng Chân, nhưng Phong Vân Đình vẫn có đường lui nha!
Mọi người trong Lăng gia đều tức giận mặt đỏ tía tai, mắng Phong Vân Đình là súc sinh.
Lăng Kiều hốt hoảng, mắt cô trợn to, người đàn ông này quả thực là vô liêm sỉ vượt quá tưởng tượng của cô.
Phong Vân Đình căn bản không có trái tim, nếu cô không gả cho Phong Vân Đình, Phong Vân Đình có thể không chút gánh nặng tâm lý mà chọn một người phụ nữ khác để kết hôn.
Rốt cuộc tình cảm trong lòng hắn lại rẻ mạt như vậy sao?
Toàn thân Lăng Kiều lạnh toát, không biết có phải vì đang mang thai hay không.
Cô quyết định sinh đứa nhỏ này ra có thực sự đúng không?
Ở trong lòng Phong Vân Đình, ngay cả kết hôn cũng có thể tùy ý thay cô dâu, đứa trẻ thật sự có thể…..
Khổng Chân khuyên cô không nên sinh đứa trẻ ra, cũng có rất nhiều cư dân mạng khuyên cô không nên sinh đứa trẻ.
Trong lòng Lăng Kiều dao động, cô cảm thấy rất phiền, rất tuyệt vọng!
Lăng Kiều bây giờ chính là đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, người đã nằm trên bàn cờ, sao có thể dễ dàng thoát ra được.
Bản thân Phong Vân Đình là Lã Vọng buông cần.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu, chẳng lẽ lúc trước cô không nên đột phá quan hệ với Phong Vân Đình.
Ở trong lòng Phong Vân Đình, cô và Khổng Chân đều là cùng một dạng người, không có sự khác biệt?
Phong Vân Đình dùng một số điện thoại khác gọi tới.
Khổng Chân nhìn thấy không phải là số điện thoại của Phong Vân Đình, đương nhiên là nghe máy, nghe thấy giọng nói của Phong Vân Đình, da đầu cô lập tức tê dại, nhanh chóng đổ lỗi, “Chuyện này tôi không sai, là Lăng Kiều đăng đoạn ghi âm lên mạng trước.”
Đầu dây bên kia trầm mặc, đoán chừng là đang nén giận, một lúc sau mới nói: “Khổng Chân, cô có đồng ý kết hôn với tôi không?”
Đồng tử của Khổng Chân run lên, theo bản năng nói với Nam Chi: “Nhan Nhan, cha con nói muốn kết hôn với mẹ.”
Nam Chi vô cùng khiếp sợ, “Cha điên rồi sao?”
Phong Vân Đình:……
Ông đây có thể nghe thấy đấy (nghiến răng nghiến lợi)!
Nam Chi vô cùng lo lắng, miệng nhỏ bắt đầu nói không ngừng: “Mẹ, mẹ, mẹ đừng kết hôn với ông ta, sau này ngày nào ông ta cũng không cho mẹ sắc mặt tốt, ăn cơm cũng chê mẹ ăn nhiều, không cho mẹ tiền tiêu vặt, con là con gái của ông ta, ông ta còn không đưa tiền cấp dưỡng, ông ta ghét mẹ, càng không cho mẹ tiền, muốn chúng ta chết đói, bà nội còn cười nhạo mẹ là con hát.”
“Nói mẹ cao cao cao…….
Hệ thống: “Trèo cao.”
Nam Chi lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, nói mẹ trèo cao gả vào Phong gia.”
Phong Vân Đình:……
Khổng Chân:……
Vừa há mồm, đúng là cái gì cũng có thể nói.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lại có thể nói năng rõ ràng, có logic, càng có một loại lãnh khốc bên trong.
Bởi vì ông không đối xử tốt với tôi, cho nên mới đánh đổ tất cả, có chút cố chấp.
Khổng Chân xoa mặt con gái, cười nói: “Phong tiên sinh cũng nghe thấy rồi đấy, con gái tôi không muốn tôi và anh kết hôn.”
Bây giờ Khổng Chân cũng biết ý đồ của Phong Vân Đình, hình ảnh bây giờ của Phong Vân Đình đã hỏng bét, cần một người tới giúp xoay chuyển hình tượng, xây dựng hình ảnh một người đàn ông có trách nhiệm.
Khổng Chân nheo nheo mắt, Phong Vân Đình hẳn là muốn cưới Lăng Kiều, chứ không phải một minh tinh có vết nhơ như cô làm vợ, người ta sẽ nói Phong Vân Đình đã xuống dốc rồi, mới cưới một người như vậy làm vợ.
Chẳng lẽ……
Chết tiệt, anh ta định sử dụng con cá nheo này là cô để gây áp lực cho Lăng Kiều sao?
Khổng Chân rất khó chịu, cảm thấy sức lao động và tinh thần của mình đều là lãng phí.
Phong Vân Đình chỉ nói: “Cô suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Khổng Chân tức giận vì Phong Vân Đình muốn lợi dụng mình, cô nói với Nam Chi: “Nhan Nhan, nếu cha con nhất định bắt mẹ phải kết hôn với hắn thì sao?”
Nam Chi tức giận, “Làm sao có chuyện đó được, đây là lừa bán phụ nữ, là bọn buôn người, chúng ta báo cảnh sát bắt lại.”
Vì để có thể báo cảnh sát, Nam Chi cũng học một chút kiến thức pháp luật.
Tuy không nhiều, nhưng đều là những kiến thức cơ bản bảo đảm an toàn cho bản thân.
Không màng tới mong muốn của người phụ nữ là lừa bán phụ nữ.
Khổng Chân cười ha hả, con mẹ nó, con gái cô đã nói thay cô.
Nếu có thể thì cứ nói nhiều thêm đi.
“Phong tiên sinh, tôi sẽ không kết hôn với anh, anh cũng đừng kết hôn với tôi nếu vẫn muốn kết hôn với Lăng Kiều.” Khổng Chân dừng lại một chút, “Anh trả thêm tiền đi.”
Bà đây hấp dẫn hỏa lực từ Lăng gia và Lăng Kiều, lại ngay cả một chút bồi thường cũng không có sao?
Sau khi đã bộc lộ bản thân, Khổng Chân không hề xấu hổ khi nhắc đến tiền, trong miệng đều là tiền tiền tiền.
Chỉ có tiền mới có thể giúp cô sống sót, nuôi dạy con gái thật tốt.
Khổng Chân là người hiểu tầm quan trọng của tiền hơn bất kỳ ai.
Cô đến từ nông thôn, còn có một đôi cha mẹ hút máu, coi con trai thành tổ tông, muốn cô trả giá vì em trai, cảm thấy chỉ cần đối xử tốt với con trai, về già sẽ được con trai dưỡng lão.
Cả đời bị nhốt trong ngọn núi đó, ngoan cố lại chết lặng, bọn họ không dám tới thành phố tìm cô, chỉ yêu cầu cô gửi tiền về.
Bọn họ không quan tâm con gái như thế nào, chỉ quan tâm có tiền hay không.
Chỉ dựa vào cái thân phận con gái này mà bọn họ có thể đúng tình hợp lý yêu cầu cô, mặt khác, đều rất nhát gan, sợ hãi.
Khổng Chân có thể dấn thân vào con đường này, là vì trước đây có một đoàn làm phim tới ngọn núi này quay phim, cần một vai phụ, Khổng Chân còn nhỏ đã là một cô bé xinh đẹp, được chọn.
Đặc biệt là còn nhận được một số tiền, tuy rằng chỉ có mấy chục tệ, nhưng đối với Khổng Chân lúc ấy mà nói, là một số tiền vô cùng lớn.
Tuy rằng số tiền này cuối cùng vẫn bị mẹ lấy mất.
Nhưng chỉ một lần này, đã gieo vào lòng Khổng Chân một hạt giống, thế giới bên ngoài hoàn toàn khác với trong núi.
Con gái trưởng thành sớm, trái tim nhanh chóng thức tỉnh, biết mình muốn cái gì, hạt giống hoài bão đang ươm mầm.
Gia cảnh của Khổng Chân luôn bị lấy ra so sánh với Lăng Kiều.