Edit: Kim
Rõ ràng Phong Vân Đình chán ghét cô như vậy, tại sao lại đưa cô ra nước ngoài, không phải là hắn muốn bán người đó chứ.
Trong lòng Khổng Chân tràn đầy cảnh giác, có rất nhiều cách ép gái ngoan trở thành gái mại dâm.
Khổng Chân nói thẳng: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Đi đi, đi nhanh lên!!
Ai muốn đi theo anh.
Khổng Chân rất bình tĩnh.
Mặt Phong Vân Đình không cảm xúc, không thể nhìn ra là có tức giận hay không, hắn nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đang ăn bánh kem nhỏ, hỏi: “Còn con thì sao, có muốn theo cha ra nước ngoài không?”
Nam Chi nuốt miếng bánh kem mềm mại ngọt ngào xuống, “Con đi theo mẹ, con không đi.”
Ra nước ngoài làm gì nha, tại sao phải rời xa mẹ đi theo ông.
Đi ra nước ngoài sẽ không được nói chuyện, ông cũng không chăm sóc tôi, ngày nào cũng nhốt tôi trong nhà.
Hừ hừ, tôi mới không đi đâu.
Phong Vân Đình khẽ nhíu mày, Khổng Chân nói không đi, hắn không thèm để ý, nhưng nói thế nào thì Khổng Nhan cũng là con gái hắn.
Có lẽ khi người ta chán nản, sẽ muốn tìm kiếm sự an ủi bằng cách khác, bây giờ sự nghiệp của Phong Vân Đình đã bị hủy hoại, có lẽ sau này vẫn có thể vực dậy được, nhưng bây giờ hắn lại nghĩ tới tình thân.
Nghĩ tới việc mình vẫn còn một đứa con.
Phong Vân Đình nói: “Cha là cha con, theo cha ra nước ngoài, cha sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nam Chi không để bụng nói: “Mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Nam Chi không tin Phong Vân Đình, bởi vì tất cả những việc đã xảy ra trước đó, Phong Vân Đình ở trong lòng Nam Chi, là một người không đáng tin.
Ông nói ông sẽ chăm sóc tốt cho tôi, chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi.
Phong Vân Đình liếc nhìn Khổng Chân, nói với Nam Chi: “Cha sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp.”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Mẹ cũng sẽ cho con cuộc sống tốt đẹp, chăm sóc con, còn cho con thật nhiều nhiều nhiều tình yêu.”
Cô vừa nói, vừa dang rộng hai tay ra, miêu tả là rất nhiều.
Không thể miễn cưỡng, Phong Vân Đình cũng không nói gì thêm, chỉ là sắc mặt rất khó coi, hắn xoay người đi rồi.
Nhưng Nam Chi và Khổng Chân đều không thèm để ý, cho đến khi Phong Vân Đình ra khỏi quán cà phê, cũng không nghe thấy người nào trong hai mẹ con gọi hắn lại.
Hắn quay đầu nhìn quán cà phê, xuyên qua cửa kính, nhìn thấy Khổng Chân đang lau miệng cho đứa trẻ, bộ dạng dịu dàng trìu mến.
Phong Vân Đình đột nhiên cười lạnh một tiếng, hắn cảm thấy mình đã trở nên quá yếu đuối, mới đi chờ đợi một điều như vậy.
Về phần sự nghiệp của hắn, sẽ phát triển.
Tại sao Phong gia lại phá sản, Phong Vân Đình không nghĩ trong đó có lỗ hổng, mà là phản ứng dây chuyền, có quá nhiều vấn đề.
Dứt khoát nộp đơn xin phá sản, phát triển con đường riêng, đại gia tộc Phong gia cũng đường ai nấy đi.
Phong Vân Đình gần như phát điên, hắn nỗ lực bổ sung những phần thiếu, nhưng những người khác lại kéo chân sau, nghĩ cách nhét tiền vào túi của mình.
Giống như trước khi khám xét nhà, tất cả mọi người đều liều mạng nhét vàng bạc, châu báu vào trong hành lý của mình.
Cho dù Phong Vân Đình có làm cái gì, thì cũng không thể lật ngược tình thế, lòng người đã tan rã.
Nếu đã tan, vậy đường ai nấy đi đi.
Nhưng nếu như vậy mà cho rằng hắn đã thua, thì sai rồi.
Một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại bằng một con đường khác.
Khổng Chân có thêm hai người dưới quyền, cô chính thức thành lập một văn phòng làm việc.
Bây giờ Lăng Kiều đã mang tiếng xấu, cho dù cô có đánh tiếng, những người khác chưa chắc đã để ý đến cô.
Càng không có thực lực đi chèn ép Khổng Chân, là một loại cảm giác vô cùng bất lực.
Chuyện làm ăn của Lăng gia cũng ngày càng sa sút, trước kia vi phạm quy định về chất phụ gia, đã khiến danh tiếng của Lăng gia bị hủy hoại.
Người tiêu dùng nhìn thấy sản phẩm của Lăng gia, trong lòng sẽ không nhịn được mà nói thầm, trong này không có chất phụ gia bất hợp pháp nào đi.
Một khi trong lòng có do dự, chung quy lại sẽ xếp lại đồ lên kệ, không bán được đồ, lại không có tài chính.
Giới giải trí xem trọng tư bản là bởi vì tư bản sẽ bỏ tiền, một khi anh không đưa tiền, dựa vào cái gì chúng tôi phải nghe lời anh, hèn mọn trước mặt anh.
Trước kia hèn mọn là bởi vì anh đưa tiền.
Bây giờ anh không đưa tiền, vậy đừng ở trước mặt ông đây tỏ vẻ, anh thì tính là thứ gì.
Hoàn cảnh bây giờ của Lăng gia không được tốt lắm, không thể cung cấp đủ tiền tài và tài nguyên cho Lăng Kiều, để cô như cá gặp nước trong giới giải trí.
Bây giờ Lăng Kiều bị hắc thảm đến như vậy, phần lớn là do cô không có đủ tiền.
Đặc biệt là sau khi Lăng Hàng bị định tội danh gián điệp thương mại, bị phạt một số tiền lớn, còn phải ngồi tù 2 năm.
Ông chủ Lăng Hàng ngồi tù, nhóm nhân tài máy tính mà Lăng Hàng nuôi đương nhiên cũng bị giải tán, không còn ai giúp Lăng Kiều khống chế dư luận.
Có người đục nước béo cò, có người châm ngòi thổi gió, có người lạnh nhạt bàng quan, tất cả những điều này khiến cho danh tiếng của Lăng Kiều hiện tại rất xấu.
Thậm chí còn kém hơn cả Khổng Chân trước kia, mọi người phát hiện, so với Lăng Kiều, ít nhất Khổng Chân còn có thể thẳng thắn thừa nhận, mà Lăng Kiều lại càng thêm dối trá.
Dư luận chính là cực đoan như vậy, đi từ cực đoan này tới cực đoan khác, bởi vì cực đoan mới có thể phát tiết ra cảm xúc kìm nén trong lòng.
Những người trước kia cắt đứt quan hệ với Khổng Chân, bây giờ cũng đã qua lại với Khổng Chân, Khổng Chân chỉ mỉm cười, nhờ bọn họ giúp đỡ.
Những người này thở phào nhẹ nhõm một hơi, tỏ vẻ tình nguyện giúp đỡ.
Khổng Chân dường như lại quay về làm Khổng Chân quảng giao trước kia.
Thời điểm Lăng Kiều điều dưỡng cơ thể xong quay lại, đã nhìn thấy Khổng Chân và đồng đội của cô, thân thể Lăng Kiều cứng đờ.
Gặp lại Khổng Chân, Lăng Kiều cảm thấy người phụ nữ này thật sự tà môn, thực sự làm người ta sợ hãi.
Cô ta thật sự có hào quang nhân vật chính sao, cô, Phong gia và Lăng gia cố tình đối phó cũng đều thất bại.
Khổng Chân nhìn thấy Lăng Kiều, đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, bây giờ trạng thái của Lăng Kiều vô cùng kém, thân thể suy yếu, yếu ớt như một tờ giấy, toàn thân hoàn toàn không có chút tinh thần.
Cuối cùng Lăng Kiều cũng không giữ đứa trẻ lại, kỳ thực thì đây là một hành vi sáng suốt, chỉ tiếc là Lăng Kiều đã làm quá nhiều hành động dư thừa.
Cô nói xem cô rảnh rỗi cứ phải một hai chứng minh mình là người cao thượng, phải áp chế được người khác mà làm gì.
Con người là thứ phức tạp, mọi quyết định được đưa ra đều là quyết định tốt nhất ở thời điểm đó.
Con người làm sao có thể không gặp phải chuyện gì, rốt cuộc làm sao có thể biết được tương lai sẽ gặp phải cảnh ngộ gì.
Có lẽ Lăng Kiều đã bất cẩn, cho rằng chỉ cần Phong Vân Đình và Khổng Chân không ở bên nhau, có rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.
Nhưng đến cuối cùng vẫn xảy ra.
Khổng Chân cười tủm tỉm chào hỏi với Lăng Kiều: “Lăng tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Mọi người xung quanh đều im lặng, khẽ meo meo lộ ra biểu cảm xem kịch vui.
Lăng Kiều nhìn những người xung quanh Khổng Chân với vẻ mặt rất phức tạp, có nam có nữ, tất cả đều là trai xinh gái đẹp, Lăng Kiều đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cũng cảm thấy bất lực.
Bây giờ cô không chỉ phải đối phó với Khổng Chân, mà còn phải đề phòng người dưới quyền của Khổng Chân, ngăn cản bọn họ nổi tiếng, bởi vì nếu bọn họ trở nên nổi tiếng, đó chính là sức mạnh, chỗ dựa vững chắc của Khổng Chân.
Cô thật sự quá mệt mỏi, không thể làm được, Lăng Kiều cảm thấy mình đã không còn sức lực để chiến đấu, bởi vì vô dụng.
Không hề có tác dụng, căn bản không thể thay đổi được bất cứ điều gì, nếu đã không thể thay đổi được, tại sao lại phải làm?