Edit: Kim
Nỗ lực giãy giụa sẽ chỉ khiến bản thân kiệt sức, sau đó sức cùng lực kiệt mà chết đi.
Lăng Kiều cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, không biết khi nào sẽ chết.
Lần xuyên qua này, đối với Lăng Kiều là một tai nạn.
Cô không hiểu bản thân xuyên qua một hồi, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Có lẽ cuộc sống ngay từ đầu đã không có ý nghĩa, cũng không thể vì xuyên qua mà cuộc sống trở nên có ý nghĩa.
Nhưng mà Lăng Kiều vẫn tỏ ra kiên cường, rất có phong độ chào hỏi với Khổng Chân, “Khổng Chân tỷ, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa.”
Khổng Chân mỉm cười vuốt tóc, vô cùng quyến rũ, “Còn cô, nhìn cũng khá tốt, nghỉ ngơi lâu như vậy, nhưng mà sắc mặt của cô hình như không được tốt lắm, chưa nghỉ ngơi đủ sao, phải chú ý tới sức khỏe một chút, sức khỏe mới là tiền vốn để vực dậy đấy.”
Bọn họ hàn huyên, nhưng bầu không khí lại vô cùng căng chặt, có lẽ là đang cười nhạo đối phương đi.
Lăng Kiều mỉm cười không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, có phải bản thân mình đã quá chú ý tới Khổng Chân, cho nên mới thua.
Cô không nhịn được mà nghĩ, biểu cảm cũng hơi thay đổi.
Nhưng mà những chuyện đã xảy ra, đều là quá khứ, chuyện của quá khứ không thể thay đổi được.
Mặc kệ thế nào, thù hận giữa cô và Khổng Chân cũng không thể xóa bỏ được.
Lăng Kiều đi vào trong bóng tối, Địch Lạc cũng như thế, tâm tính của thiếu niên, không đen chính là trắng, không chấp nhận nổi một hạt cát, lòng tự trọng vô cùng lớn, bảo hắn cúi đầu, cũng giống như bảo hắn từ bỏ tính mạng, tín ngưỡng của bản thân vậy.
Mặc dù bây giờ Lăng Kiều bị hàng nghìn người chửi mắng, hắn vẫn lựa chọn Lăng Kiều.
Lựa chọn đứng bên cạnh Lăng Kiều, hắn là bị Khổng Chân chọn, còn Lăng Kiều là người hắn ‘tự do’ lựa chọn.
Phủ định lựa chọn ‘tự do’ của hắn, cũng là phải thừa nhận bản thân đã sai lầm, đây là chuyện cần rất nhiều can đảm.
Cho nên, giờ phút này, thời điểm Lăng Kiều và Khổng Chân đang giằng co, bên cạnh Khổng Chân là những tân binh mà cô mới chiêu mộ, Địch Lạc đứng bên cạnh Lăng Kiều, nhìn chằm chằm vào Khổng Chân, giống như muốn thu hút sự chú ý của Khổng Chân, “Tôi thấy sắc mặt của chị Lăng Kiều rất tốt.”
Khổng Chân thờ ơ liếc mắt nhìn Địch Lạc một cái, như đang nhìn Địch Lạc, nhưng trong mắt lại không có Địch Lạc, một chàng trai đứng bên cạnh Khổng Chân không nhịn được phụt cười thành tiếng, thấy mọi người đều nhìn về phía hắn, hắn lập tức vẫy vẫy tay, “Thật xin lỗi, bỗng nhiên tôi nghĩ đến một chuyện cười.”
Sắc mặt Địch Lạc nhất thời trở nên khó coi, nhìn chàng trai ngây ngô này, trong lòng dâng lên một cơn tức giận khó tả, lập tức căm giận hỏi: “Cậu nghĩ tới chuyện buồn cười gì?”
Chàng trai nhún vai buông tay, “Chỉ là nghĩ tới chút chuyện buồn cười, anh sẽ không hiểu đâu.”
Đã rõ ràng như vậy rồi, hắn còn muốn hỏi đến cùng, chẳng lẽ nói thấy anh giống thằng ngốc quá nên buồn cười được chưa?
Thời điểm tan cuộc, Địch Lạc lại tới tìm Khổng Chân, Khổng Chân lười để ý đến hắn, “Tôi có việc bận.”
Địch Lạc ở trong mắt Khổng Chân, một mái đầu đỏ bướng bỉnh khó thuần, nhưng nhìn kỹ, màu đỏ này cũng không còn rực rỡ, ngược lại còn mang vẻ hấp tấp.
Cho nên, tâm trạng sẽ ảnh hưởng tới từng ngóc ngách trên cơ thể.
Địch Lạc loay hoay tìm đề tài, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: “Khổng Chân, tại sao chị luôn nhằm vào chị Lăng Kiều như vậy?”
Có thể Địch Lạc đang hoảng loạn, lời nói ra không đúng với lòng, nhưng hành vi của hắn đã làm người ta đánh mất ý định muốn thấu hiểu nội tâm của hắn, muốn biết suy nghĩ thật trong lòng hắn.
Khổng Chân cúi đầu, vòng qua Địch Lạc, còn nhỏ giọng nói thầm: “Không nghe kẻ ngốc lảm nhảm, không nói chuyện với kẻ ngốc, sẽ trở thành kẻ ngốc.”
Đây là điều mà ngay cả trẻ em cũng biết.
Địch Lạc:......
Nhìn Khổng Chân không chút do dự mà đi rồi, trong lòng Địch Lạc đột nhiên dâng lên cảm giác ủy khuất cùng bất bình chưa từng có.
Đó là loại cảm giác bị vứt bỏ, bị vứt bỏ mà sợ hãi, tuyệt vọng.
Tình hình của Địch Lạc hiện nay không tốt, mối quan hệ với công ty rất căng thẳng, đến bây giờ vẫn đang giằng co.
Địch Lạc từ thời niên thiếu đã thành danh, chưa từng phải chịu chút uất ức nào, bây giờ phải chịu đựng uất ức lớn tới vậy, hắn không thể chịu đựng được, náo loạn lên với công ty, thậm chí còn nói muốn rời khỏi công ty.
Nhưng hợp đồng vẫn còn đó, công ty chính là xử lý lạnh, mang tài nguyên đi bồi dưỡng người khác, hầu như không cung cấp cho Địch Lạc chút tài nguyên nào.
Cậu đã muốn đi, đương nhiên phải đút tài nguyên cho người khác, vỗ béo cậu, đến lúc đó cậu chạy mất, sao có thể được.
Công ty vẫn còn muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng với Địch Lạc, chỉ cần Địch Lạc chịu gia hạn hợp đồng, tất cả sẽ trở lại bình thường, nhưng đã ầm ĩ thành như vậy, làm sao Địch Lạc có thể ký hợp đồng đây.
Địch Lạc không ký hợp đồng, công ty lại càng không cho tài nguyên.
Bây giờ Địch Lạc là đang chờ, chờ khi hợp đồng kết thúc, thật ra cũng có công ty quản lý muốn ký hợp đồng với hắn, chỉ là không bằng lòng bỏ ra số tiền vi phạm hợp đồng.
Nền âm nhạc hiện nay đang suy thoái, thực sự không có lãi!
Địch Lạc có rất nhiều fans, sức mua sắm vẫn còn ổn, nhưng mà cần phải quản lý fans, tạo ra lưu lượng truy cập.
Cho nên, tình thế bây giờ của Địch Lạc vô cùng xấu hổ, không có Khổng Chân chu toàn hai bên, quan hệ sẽ chỉ ngày càng căng thẳng.
Địch Lạc giống như một đứa trẻ, cảm thấy sẽ có người khác làm thay hắn, nhưng sự thật đã chứng minh, không có, thế giới của người lớn tàn khốc, thực vô tình.
Địch Lạc là một đứa trẻ được cưng chiều, đột nhiên phải gia nhập vào thế giới của người lớn, nghênh đón hắn là mưa rền gió dữ.
“Cậu nói gì với Khổng Chân vậy?” Lăng Kiều đi tới, bày ra khuôn mặt khó coi đến mức sắp khóc với Địch Lạc, hắn còn đang nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Khổng Chân.
Địch Lạc ngẩng đầu lên, chột dạ nói: “Em nói với chị ta, đừng nhằm vào chị.”
Nghe kỹ, trong giọng nói còn có run rẩy.
Lăng Kiều cười nói: “Cảm ơn cậu, Địch Lạc, đến cuối cùng tôi mới nhận ra, cậu là người tốt với tôi nhất.”
Địch Lạc mỉm cười, lông mày giãn ra, đôi mắt sáng lấp lánh: “Em thích chị Lăng Kiều nhất.”
Đúng, hắn thích chị Lăng Kiều nhất.
Lăng Kiều càng thêm vui mừng, ít nhất thì thiên vương âm nhạc tương lai cũng đứng về phía cô.
Nhưng mà, bây giờ công ty cũng không có hết lòng bồi dưỡng Địch Lạc, tương lai hắn có thể trở thành thiên vương âm nhạc hay không, cũng không biết.
Có lẽ vận mệnh của Địch Lạc đã được định sẵn là sẽ trở thành thiên vương, có địa vị rất cao, nhưng vận mệnh là một chuyện rất thần kỳ, nếu thiếu vận may, cũng chưa chắc có thể thành.
Muốn trở thành người dẫn đầu trong một ngành, đòi hỏi rất nhiều may mắn.
Lăng Kiều nói: “Chị cũng rất thích Địch Lạc.”
Đây là một con chó con, một con chó thật sự trung thành, luôn đi theo chủ nhân.
Điều này làm Lăng Kiều được an ủi phần nào.
Có lẽ, đây là hai kẻ hối hận, trong lòng biết mình đã sai, nhưng lại không thể nhận sai, ở cạnh nhau để sưởi ấm, chứng minh mình không sai, cứ tiếp tục như vậy.
Khổng Chân lợi dụng những mối quan hệ trước kia, khiến những người dưới trướng lăn lộn tới nhẵn mặt, sau này sẽ từ từ tốt lên.
Lăng Kiều ở trên mạng nói, tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới Khổng Chân, là do cấp dưới của Khổng Chân làm.
Nhưng lúc này đây, mọi người đã không thèm để ý, ngược lại còn mỉa mai Lăng Kiều, người đàn ông kia đã không còn, các người vẫn còn muốn tranh giành đàn ông sao?
Mối thù cướp đàn ông sẽ không bao giờ tiêu tan.
Người đàn ông đã không còn, các người còn ầm ĩ cái gì.