Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 566: Thanh Vân Chí (2)




Edit: Kim

Lương thực trong nhà cũng không nhiều, không đủ để chăn nuôi gia súc, nuôi gà mái cũng phải để để trẻ con trong nhà đi bắt sâu cho gà ăn, mới có thể làm gà mái đẻ trứng.

Thẩm Gia Văn không nhận lấy cái chén, hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn chưa?”

Thẩm đại tẩu lập tức nói: “Đã ăn rồi, chúng ta đều đã ăn rồi.” giả.

Con gà chỉ lớn bằng từng này, trong nhà lại có nhiều người như vậy, Gia Văn bị bệnh, được ăn ngon hơn một chút.

Nam Chi mặc dù rất thèm canh gà, nhưng bây giờ cô đã có nhiều kinh nghiệm hơn, có thể nhịn được, Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, lấy thêm một cái chén đi, con múc cho Hương Châu một ít.”

Nụ cười trên mặt Thẩm đại tẩu cứng lại, chỉ nói: “Con bị bệnh, nên ăn nhiều một chút.”

Nam Chi nói: “Ta đã ăn rồi, không đói bụng, Văn ca, huynh ăn nhiều một chút mới nhanh khỏe lại.”

Một chút canh gà đã làm Thẩm Gia Văn hiểu rõ hơn về cảnh nghèo khổ của cái nhà này.

Phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình trong nhà đây?

Thẩm Gia Văn cũng không muốn bị đói!

Thẩm Gia Văn ăn hết canh và thịt gà trong chén, tinh thần dường như đã tốt hơn rất nhiều.

Thẩm đại tẩu nở nụ cười hiền hậu, đặc biệt là khi nhìn thấy con trai có thể ăn được, trong mắt bà đã rưng rưng nước mắt, nhưng cũng không để nước mắt rơi xuống.

Đứa trẻ đã khỏe lại, không được khóc, như vậy là không may mắn.

Thẩm đại tẩu cầm chén rỗng đi ra ngoài, bảo Nam Chi chăm sóc Thẩm Gia Văn thật tốt.

Nam Chi gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Thẩm Gia Văn giả vờ như có chuyện gì đó, nói với Nam Chi đang canh giữ bên cạnh, “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi không cần phải trông chừng ta.”

Nam Chi nói được, rốt cuộc thì trong nhà cũng còn rất nhiều việc đang chờ cô làm, Nam Chi cầm cuốc đi cuốc đất, đào giun dính nhớp lên ném cho gà ăn.

Còn phải bắt sâu ở ruộng rau, sau đó đi giặt quần áo.

Cũng không phải là Thẩm đại tẩu cố ý ngược đãi Hương Châu, mà là mọi người trong nhà đều rất bận rộn, cho dù là mấy đứa trẻ khác trong nhà cũng đều có việc để làm.

Về cơ bản là bận rộn quanh năm suốt tháng.

Nam Chi bưng chậu gỗ ra bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy đàn cá bơi lội dưới sông, liền rất thèm!

Nhưng bên cạnh còn có mấy bác gái hỏi chuyện Nam Chi, hỏi Thẩm Gia Văn đã tỉnh hay chưa.

Nam Chi vừa trả lời có lệ với bọn họ, vừa đập quần áo, lại vừa nhìn chằm chằm vào cá dưới sông.

Làm mấy việc một lúc.

Nam Chi giặt quần áo rất chậm, những người khác đều đã đi rồi, Nam Chi nảy lên ý tưởng với cá dưới sông, cô vén ống quần lên, thật cẩn thận bước xuống làn nước, từ từ vươn tay ra, sau đó bất ngờ chộp lấy con cá.

Con cá ở trong tay Nam Chi vùng vẫy kịch liệt, Nam Chi siết chặt tay, đấm thẳng vào đầu cá, con cá hôn mê bất tỉnh.



Hệ thống:……

Xong rồi, đứa nhỏ này lại phát triển ở nơi không thể giải thích được rồi.

Nam Chi đặt cá vào trong chậu gỗ, giặt sạch quần áo, một tay bưng chậu, một tay xách cá trở về.

Bà nội Thẩm nhìn thấy cá trong tay Nam Chi, vô cùng kinh ngạc, “Ngươi bắt cá?”

Nam Chi ừ một tiếng, “Văn ca yếu quá, ta bắt cá cho huynh ấy ăn.”

Bà nội Thẩm rất vui mừng, “Tốt tốt.” Người được quan tâm chính là cháu trai của bà.

Thẩm đại tẩu nấu một nồi canh cá to, mọi người trong nhà đều được uống một bát canh, mọi người chẹp miệng, tốt xấu gì cũng có mùi tanh, nhưng thịt đều cho Thẩm Gia Văn ăn.

Nam Chi quay về phòng, nhìn thấy Thẩm Gia Văn đang đọc sách, rất tập trung, Nam Chi thật cẩn thận phủ chăn lên ván gỗ, chuẩn bị đi ngủ.

Thẩm Gia Văn nhìn về phía Nam Chi, nói với cô: “Ngươi lên đây ngủ đi.”

Nam Chi lắc đầu, “Ta sẽ quấy rầy huynh, ta ngủ ở đây thôi.”

Thẩm Gia Văn không nói gì nữa, xuất phát từ phong độ của người quân tử, sẽ không nhìn một cô bé ngủ trên ván gỗ mà không nói một câu.

Ngọn đèn dầu mờ mờ, đã là vật dụng tương đối có giá trị trong nhà.

Thẩm Gia Văn ngừng đọc, môi trường tối tăm như vậy sẽ khiến hắn bị cận thị.

Nỗi đau cận thị ở kiếp trước không thể mang sang kiếp này.

Thẩm Gia Văn nói với Nam Chi: “Hương, Hương Châu, làm phiền ngươi tắt đèn giúp ta.”

Nam Chi nói được, xuống giường thổi tắt đèn, căn phòng lập tức tối đen như mực.

Đột nhiên, Nam Chi lên tiếng: “Văn ca, ta có thể thương lượng với huynh một chuyện được không?”

Thẩm Gia Văn trầm mặc một lúc, “Ngươi nói đi, ta nghe đây.”

Nam Chi nói: “Văn ca rất thông minh, sau này sẽ làm quan lớn, rất lợi hại.”

Thẩm Gia Văn không biết Thẩm Gia Văn ở trong cơ thể này thế nào, nghe tiểu cô nương này nói như vậy, hình như là rất lợi hại.

Nam Chi còn nói thêm: “Sau này Văn ca sẽ cưới tiểu thư xinh đẹp, có thể là công chúa, ta cũng chỉ có thể làm thiếp.”

“Văn ca, huynh có thể coi ta thành muội muội của huynh được không, đến lúc đó đưa ta xuất giá.”

Làm người của Thẩm gia sẽ tốt hơn làm tiểu thiếp.

Thẩm Gia Văn đối xử rất tốt với mấy nữ nhân của mình, cư xử bình đẳng, nhưng đối với mấy đường muội mới thật sự là tốt.

Hậu viện của hắn có rất nhiều nữ nhân, nhưng tìm trượng phu cho đường muội, đều phải tìm người có nhân phẩm tốt nhất, bụi đời không tìm, hậu viện nhiều thê thiếp không gả.

Nếu dám đối xử tệ bạc với cô nương Thẩm gia, Thẩm Gia Văn sẽ chống lưng cho bọn họ, có thể nói, cô nương Thẩm gia dưới sự che chở của Thẩm Gia Văn, sống rất tốt.



Thẩm Gia Văn trầm mặc, đây là nữ tử cổ đại sao, tư tưởng lại chín chắn như vậy?

Ngay cả chuyện sau này cũng đã suy xét rồi?

Ngay cả việc hắn cưới tiểu thư nhà giàu, thậm chí là công chúa cũng đều có thể nghĩ tới.

Đối với Thẩm Gia Văn mà nói, cưới được một người nữ nhân có thể giúp ích cho mình là tốt nhất.

Có lẽ nữ nhân đều khao khát một tình yêu chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, nhưng đối với nam nhân mà nói, giang sơn là quan trọng nhất, có giang sơn, muốn dạng nữ nhân nào mà không có.

Nhưng bị nghi ngờ nhân phẩm, trong lòng Thẩm Gia Văn vẫn cảm thấy khó chịu.

Thẩm Gia Văn lên tiếng nói: “Ở trong lòng ngươi, ta là người như vậy sao?”

Nam Chi nói thầm, ngươi vốn là như vậy.

Hệ thống ca ca nói, một mối quan hệ không bình đẳng là không bền vững.

Thúc giục người ta tiến bộ, đặc biệt là nữ nhân, thúc giục trượng phu của mình tiến lên, nhưng trượng phu tiến lên rồi, sẽ đổi thê tử.

Lên bờ đệ nhất kiếm, trước tiên trảm ý trung nhân

Đó chỉ là bản chất con người mà thôi.

Nam Chi cảm thấy mình và Hương Châu đều là những người rất bình thường, không thể theo kịp Thẩm Gia Văn, sẽ bị tụt lại phía sau và bị ném đi.

Trong tự nhiên, những con vật tụt lại phía sau sẽ bị kẻ săn mồi giết chết, mất đi tính mạng.

Có lẽ Thẩm Gia Văn kia không lợi hại bằng Thẩm Gia Văn này, nhưng đối với Hương Châu mà nói, Thẩm Gia Văn kia mới chính là người cùng một thế giới với nàng.

Nam Chi nói: “Văn ca, không phải như vậy, nhưng về sau huynh sẽ rất lợi hại, ta lại bình thường như vậy, ta không xứng với huynh.”

Thẩm Gia Văn có chút buồn cười, “Vì sao ngươi cho rằng ta sau này sẽ trở nên rất lợi hại?”

Nam Chi nói: “Bởi vì huynh đọc sách rất giỏi.”

Như vậy sao, Thẩm Gia Văn nói: “Nhưng mà, tất cả mọi người đều biết chúng ta đã thành thân.”

Nam Chi:……

Khó quá nha!

Cuộc sống thật là khó khăn quá!

Nam Chi lẩm bẩm: “Nhưng ta không muốn làm thiếp.”

Thiếp cũng chia thành mấy cấp bậc, có thiếp, còn có lương thiếp, lương thiếp không thể tùy ý mua bán.

Những nữ tử có thân phận cao quý, trở thành thiếp thất của nam nhân, đều là lương thiếp.

Hương Châu là thiếp, có lẽ là lương thiếp đi, nhưng lại không có giấy tờ tùy thân.

Thiết lập ban đầu không ổn, cần phải sửa lại cốt truyện mới có thể thành công.