Edit: Kim
Mọi người đều cảm thấy, lấy thân phận và địa vị lúc bấy giờ của Thẩm Gia Văn, vẫn sẵn lòng nuôi dưỡng nữ nhân trước kia đã coi như là có tình có nghĩa.
Những cảm xúc nho nhỏ của Hương Châu có vẻ là làm kiêu.
Những lời nói thầm của Nam Chi, Thẩm Gia Văn vẫn nghe được, hắn há miệng thở dốc, vốn định hứa hẹn cái gì đó, nhưng nghĩ đến Hương Châu mình gặp ban ngày, thật sự chỉ là một đứa trẻ.
Đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại là thê tử của mình.
Thẩm Gia Văn thật sự không dám hứa hẹn hắn chỉ có một mình Hương Châu mà thôi.
Tới thời cổ đại rồi, có thể tam thê tứ thiếp, hơn nữa vòng tài chính hỗn loạn tới mức nào, người trong vòng này rất phức tạp, Thẩm Gia Văn hiểu rõ, nhưng đây đều là chuyện đôi bên cùng tự nguyện.
Cho dù có một người không thể, thì cũng phải có giá trị gì đó không thể thay thế, mới có thể khiến người ta từ bỏ giá trị khác.
Nhưng một đứa trẻ như vậy, Thẩm Gia Văn……..
Thẩm Gia Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, ngươi chính là muội muội của ta, sau này ta sẽ đưa ngươi xuất giá.”
Nam Chi lập tức nói: “Cảm ơn Văn ca, Văn ca, huynh nhất định phải nhớ kỹ những gì tối nay chúng ta đã nói, không được đổi ý nha!”
Thẩm Gia Văn:……
Có dạng mỹ nữ nào mà ta chưa từng thấy qua, không đến mức đối với một tiểu nha đầu như ngươi có suy nghĩ không an phận gì, không phải ngươi thì không được.
Thẩm Gia Văn nói: “Biết rồi, ta nhớ kỹ, nếu ngươi nhìn trúng tên nam nhân nào, ta sẽ giúp ngươi kiểm tra hắn, sẽ không để ngươi gả cho tên nam nhân không tốt.”
Nam Chi vui vẻ, những lời này của Thẩm Gia Văn, không ngờ lại có được dễ dàng như vậy!
Thẩm Gia Văn không thích một Hương Châu bình thường, mặc kệ là trong cốt truyện hay là hiện tại.
Nam Chi nói lời cảm tạ, “Cảm ơn Văn ca.”
Nam Chi nói thầm trong lòng, chẳng lẽ ngoài gả chồng, thì không còn cách nào khác sao?
Thời cổ đại quyền lực không nằm trong tay nông dân, là giới quý tộc quản lý, người không có gia tộc sẽ rất bi thảm, gặp phải chuyện gì cũng không có gia tộc chống lưng.
Nhà của cha mẹ ruột không thể trở về, hơn nữa cũng rất xa nơi này.
Thẩm gia cũng sẽ không thả người đi, đã tiêu tiền mua về, còn nuôi lớn tới như vậy.
Nam Chi lăn qua lăn lại, tấm gỗ kêu cọt kẹt, ồn đến mức Thẩm Gia Văn bực bội, “Sao ngươi còn không ngủ đi?”
Nam Chi nói: “Ta ngủ ngay đây.”
Đi tới đâu tính tới đó, ngủ trước đã, mệt quá nha!
Sáng sớm hôm sau, Nam Chi phải sớm làm việc, cô vẫn muốn ngủ, nhưng đồng hồ sinh học đã làm Nam Chi tỉnh dậy.
Cô rời giường, nhìn thoáng qua Thẩm Gia Văn còn đang ngủ, cảm thấy rất hâm mộ nha!
Ta cũng muốn đọc sách để thay đổi vận mệnh, ở thời cổ đại hay hiện đại cũng đều như vậy.
Bữa sáng rất đơn giản, nhưng Thẩm Gia Văn lại có thêm một quả trứng gà.
Nam Chi cũng không ồn ào đòi ăn trứng gà, cô nghĩ đến một thế giới, vì một quả trứng gà mà làm ầm ĩ lên với cha mẹ.
Lại tới một thế giới tiếc một quả trứng gà.
Thẩm Gia Văn hỏi Nam Chi: “Ngươi ăn chưa?”
Nam Chi gật đầu, “Ta ăn rồi.”
Thẩm Gia Văn chia cho Nam Chi một nửa quả trứng gà, Nam Chi không nhận, Thẩm Gia Văn nói: “Ăn đi.” Ánh mắt đã không thể rời khỏi quả trứng gà rồi.
Nam Chi lập tức nhận lấy, quả nhiên là trứng đẻ ra từ gà ngày nào cô cũng phải đi đào giun bất sâu cho ăn, thơm ngon quá nha!
Làm muội muội của Thẩm Gia Văn thật là tốt, còn có trứng gà ăn.
Quả nhiên là làm muội muội tốt hơn làm thê tử.
Nam Chi không biết, có người thích hợp làm bạn bè, cộng tác, thậm chí là người yêu, nhưng chỉ không thích hợp làm vợ chồng mà thôi.
Sau khi thành vợ chồng, sẽ là một tai nạn.
Trên mặt Nam Chi nở một nụ cười, cô cười tủm tỉm nói lời cảm ơn với Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn muốn ra ngoài đi dạo, nhưng bị mọi người trong nhà ngăn cản, không biết Thẩm Gia Văn trước kia có bộ dạng gì, mà khiến mọi người trong Thẩm gia sợ hãi như vậy.
Thẩm Gia Văn cũng chỉ có thể gác lại ý định đi ra ngoài, hắn ở trong phòng đọc sách, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Hương Châu đang quét sân, sau đó lại ra vườn rau đào đất bắt giun.
Thẩm Gia Văn có chút tò mò, gọi Nam Chi tới hỏi: “Làm sao ngươi biết đào giun cho gà ăn?”
Nam Chi nói: “Giun đất cũng là công trùng nha, gà thích ăn sâu.”
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi: “Thật ra ngươi cũng rất thông minh, nhưng ngươi có từng nghĩ đến việc có thể nuôi giun đất hay không, dùng một cái thùng gỗ đổ đầy đất vào, lại thêm một chút cơm thừa canh cặn, giun đất sẽ phát triển rất nhanh.”
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong nhà không có cơm thừa canh cặn.”
Thẩm Gia Văn:……
Ta không nghĩ tới, trong nhà lại nghèo đến mức ngay cả cơm thừa canh cặn cũng không có.
Thẩm Gia Văn rất quan tâm đến thân thể của mình, muốn phấn đấu trong sự nghiệp, thân thể trước tiên phải theo kịp.
Thẩm Gia Văn tập squat và một số bài tập nhỏ ở nhà, những việc này có thể cải thiện thể lực, không tới nỗi mới làm mấy cái đã thở hổn hển.
Nam Chi nói: “Văn ca, đang bệnh phải chú ý tĩnh dưỡng nha.”
Đang bệnh mà tập thể dục, rất dễ chết!
Thẩm Gia Văn choáng váng, thật sự quá khó chịu, chỉ có thể dừng lại, Nam Chi xách rổ đi lên núi.
Lâu lắm rồi ta mới lại được lên núi, ta phải đi dạo một chút, vừa vào trong núi, Nam Chi đã có cảm giác như được trở về nhà.
Là cảm giác vui sướng khi trở về quê hương.
Nam Chi đột nhiên nghĩ ra một cách, làm người rừng, nếu thật sự đi tới bước đường cùng, vậy thì đi làm người rừng đi.
Nấm, mộc nhĩ gì đó đều nhặt hết, lại đi tới dòng suối nhỏ bắt cá mang về nhà, mọi người trong nhà đều được nếm chút vị thịt.
Thẩm Gia Văn nhìn số nấm này liền hỏi: “Chỗ nấm này ngươi mua bao nhiêu tiền?”
Thẩm đại tẩu nói: “Mấy thứ này trên núi có rất nhiều, không có ai muốn bỏ tiền ra mua mấy thứ này đâu, hơn nữa có rất nhiều loại có độc.”
Không có thiết bị hiện đại đo lường, phân rõ độc tính của các loại nấm là một chuyện rất tốn kém, có khi còn phải trả giá bằng mạng sống.
Món ngon từ núi rừng là thứ tốt, nhưng vấn đề là, chúng có độc!
Nam Chi nhận biết được một số loại nấm, hỏi: “Văn ca, chúng ta chuẩn bị bán nấm sao?”
Thẩm Gia Văn nói: “Không, lợi nhuận quá thấp.”
Nhưng Thẩm đại tẩu lại nói: “Có thể bán được tiền là tốt rồi.”
Người nhà quê không có nhiều cơ hội kiếm tiền lắm, có thể kiếm được một văn tiền cũng là kiếm, không sợ mệt, chỉ sợ không có tiền.
Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, con sẽ nghĩ cách.”
Thẩm Gia Văn bảo Nam Chi lên núi hái thật nhiều nấm, sau đó phơi khô nấm thành hàng khô, như vậy sẽ dễ bán và bảo quản hơn.
Nam Chi dẫn theo mấy cái tiểu đường đệ, đường muội lên núi hái nấm, hái xong mang về phơi khô, có một số thì được nghiền thành bột, một số lại trở thành thổ sản.
Chờ đến khi Thẩm Gia Văn khỏe hơn một chút, sẽ mang đồ lên trấn bán.
Mọi người trong nhà đều chờ mong tin tốt, nhưng cũng chỉ có mấy đứa trẻ háo hức, chờ đợi ca ca trở về.
Người lớn trong nhà đều lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn vừa mới khỏe lại, đã đi lên trấn.
Bà nội Thẩm cũng đưa cho Thẩm Gia Văn mấy văn tiền, để Thẩm Gia Văn ngồi xe bò, Thẩm Gia Văn cũng không từ chối, sức khỏe mới là tiền vốn.
Chờ tới khi trời tối, Thẩm Gia Văn quay lại, mang về một lượng bạc.
Người Thẩm gia đều sợ ngây người, nhiều tiền như vậy sao?
Nấm đáng giá như vậy?
Người Thẩm gia cảm thấy, nấm trong núi đều là của bọn họ, tiền, tiền, đều là tiền.