Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 570: Thanh Vân Chí (6)




Edit: Kim

Nhưng tới thời cổ đại rồi, chính là gia tộc, tông tộc phải đoàn kết một lòng, tưởng chừng là lực cản, nhưng cũng là trợ lực.

Thẩm Gia Văn cũng hoài nghi nguyên chủ không phải tự mình rơi xuống hồ nước, mà là bị người ta đẩy xuống.

Trong đầu hắn đã có đối tượng hoài nghi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, đã biết rõ ràng, nhất định phải làm đối phương ăn không hết gói đem đi.

Còn không phải là ngấm ngầm giở trò sao, hắn cũng có thể nha!

Nam Chi nói với Thẩm Gia Văn: “Ta lại đi hái thêm nấm, huynh có muốn bán không?”

Nam Chi đã coi Thẩm Gia Văn là công cụ bán hàng hình người, Thẩm Gia Văn luôn bán được đồ với giá cao, đúng là tuyệt vời!

Thẩm Gia Văn gật đầu, thuận tiện bán là được.

Nam Chi nhìn da môi khô nứt, đôi mắt đỏ đậm của Thẩm Gia Văn, vừa nhìn đã biết là suy nghĩ quá độ, cô ngâm mấy bông cúc dại đem cho hắn uống, “Văn ca, huynh uống chút nước đi.”

Thẩm Gia Văn chỉ nhận ra hoa cúc, những thứ khác thì không, có chút hoài nghi nói: “Những thứ này là gì?”

Nam Chi nhìn Thẩm Gia Văn nói: “Là thảo dược nha, Văn ca huynh suy nghĩ quá nhiều, tinh thần không tốt, gan ứ, khí huyết đình trệ, thứ này có thể giúp tinh thần huynh dễ chịu hơn một chút.”

Nói ngắn gọn, áp lực của Thẩm Gia Văn quá lớn.

Thẩm Gia Văn nghe Hương Châu nói xong, lại nhìn vào đôi mắt trong sáng của Hương Châu, theo bản năng hỏi: “Làm sao ngươi biết những thứ này?”

Nam Chi nói: “Trước kia trong thôn có đại phu chữa bệnh cho mọi người, ta ở bên cạnh nghe.”

Nam Chi tùy tiện tìm một cái cớ.

Thẩm Gia Văn:…

Chỉ nghe như vậy đã cho ta uống, ngươi không sợ ta uống vào sẽ chết sao.

Rất có cảm giác uống thuốc của lang băm.

Thẩm Gia Văn hỏi: “Lúc ấy ngươi bao nhiêu tuổi?”

Nam Chi dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Thẩm Gia Văn, nhìn đến mức tim Thẩm Gia Văn đập thình thịch, Nam Chi nói: “Văn ca, huynh không nhớ sao, ta đến Thẩm gia năm ta bảy tuổi!”

Thẩm Gia Văn theo bản năng uống một ngụm trà, hương vị rất kỳ lạ, hắn không nhịn được mà nhíu mày, “Cái này đương nhiên ta nhớ!”

Nam Chi ồ một tiếng, “Văn ca, ta còn nhận biết được rất nhiều loại thảo dược đấy, đại phu cũng khen ta thông minh.”

Thẩm Gia Văn: “Ngươi thật tuyệt nha!”

Hoàn toàn là giọng điệu dỗ dành trẻ con.

Nam Chi cũng cảm thấy mình rất tuyệt, tiếp nhận lời khen của Thẩm Gia Văn: “Thảo dược có thể bán lấy tiền, Văn ca, huynh có thể giúp ta bán thảo dược không?”



Thẩm Gia Văn:……

Ta là một cái công cụ bán hàng hình người sao?

Thẩm Gia Văn có lệ nói: “Thảo dược cũng không dễ bán, hơn nữa, bào chế thảo dược rất phiền toái.”

Nam Chi lập tức nói: “Ta sẽ làm từ từ, Văn ca, để ta bắt mạch cho huynh.”

Thẩm Gia Văn:……

Đây là chơi trò chơi bác sĩ sao?

Hương Châu cũng đã mười lăm tuổi, sao còn giống trẻ con như vậy.

Thẩm Gia Văn cũng thật sự khát nước, uống loại dược thảo có mùi vị quái dị cũng khiến cổ họng dễ chịu hơn, hắn không có ghét bỏ, vươn tay ra cho Nam Chi bắt mạch.

Nam Chi thật sự bắt mạch ra dáng ra hình, một hồi nhíu mày, một hồi suy tư, rất giống một đại phu già.

Người bị bắt mạch đều sợ vẻ mặt của đại phu liên tục thay đổi, ngay cả Thẩm Gia Văn cũng không nhịn được mà bị biểu hiện của cô dẫn đi.

Hắn ho khan một tiếng hỏi: “Làm sao vậy, cơ thể của ta hẳn là không có việc gì đi?”

Nam Chi lắc đầu nói: “Văn ca, cơ thể của huynh quá hư nhược.”

Thẩm Gia Văn:……

Ai mà không biết cơ thể hắn yếu ớt.

Nam Chi ở trong căn nhà tre của mình mày mò một lúc, các loại thảo dược được chất thành đống, trong không khí tràn ngập mùi thơm.

Nam Chi nói: “Văn ca, uống thuốc này đi, thân thể sẽ thoải mái hơn một chút.”

Thẩm Gia Văn thiếu chút nữa đã sặc nước, thứ này đáng tin sao, lỡ như uống vào gan của hắn không chịu nổi thì phải làm sao.

Nam Chi trừng mắt nhìn Thẩm Gia Văn, “Huynh phải tin vào y thuật của ta.”

Ngươi học y thuật năm có mấy tuổi, ta có thể tin ngươi được sao, không được nha.

Rốt cuộc Thẩm Gia Văn cũng không uống thuốc do Nam Chi kê, không dám dùng thân thể mình làm thí nghiệm.

Nam Chi chỉ có thể nói thầm, vậy thì ngươi cứ khó chịu đi.

Nam Chi cảm thấy muốn làm nghề y, có công việc mới có thể nuôi sống chính mình.

Cô suy nghĩ một lúc, đầu tiên là phải thể hiện kiến thức y học của mình một chút, phơi một số loại thảo dược ở trong sân.

Bà nội Thẩm cũng có thể nhận ra được một số thứ, rốt cuộc người nhà nông cũng sinh sống bằng việc đào đất, có một số người biết một số loại thảo dược.



Bà hỏi Nam Chi: “Ngươi đang làm gì với những thứ này vậy?”

Nam Chi nói: “Ta thu thập một ít, nếu người trong nhà bị bệnh, ta cũng có thể sắc thuốc cho mọi người uống.”

Bà nội Thẩm nhất thời không nói nên lời, tùy ý chỉ vào một loại thảo dược hỏi: “Cái này là chữa bệnh gì?”

Nam Chi nhìn một chút, là cây ích mẫu, cô mở miệng nói: “Lưu thông máu, điều hòa kinh nguyệt, lợi tiểu tiêu sưng, thanh nhiệt giải độc.”

Ôi, bà nội Thẩm giật mình, “Làm sao ngươi biết được, từng nghe thấy ai nói sao?”

Nam Chi bày ra dáng vẻ xấu hổ nói: “Cũng không biết nhiều lắm, đều là nghe được từ mấy đại thẩm nói trong lúc giặt quần áo, nói nếu kỳ kinh nguyệt của nữ nhân có vấn đề, cứ cắt thứ này nấu nước uống.”

“Trước kia trong thôn chúng ta có một đại phu, ta rất thích đi theo phía sau ông ấy, ta nghĩ nếu ta học được, giúp cha mẹ kiếm tiền, bọn họ sẽ không bán ta.”

Bà nội Thẩm chỉ có thể an ủi nói: “Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, sẽ không có ai bán ngươi nữa.”

Nam Chi gật đầu nói: “Ta biết, Thẩm gia đều là người tốt, Văn ca luôn ốm yếu, ta nghĩ, nếu ta có thể học được cách chữa bệnh, là có thể tiết kiệm tiền cho gia đình.”

Bà nội Thẩm không cho rằng một nữ tử có thể trở thành đại phu, nhưng phần tâm ý này của Hương Châu cũng là tốt, “Học thêm một chút cũng tốt.”

Nam Chi nói với bà nội Thẩm: “Bà nội, ta giúp bà bắt mạch.”

Khuôn mặt của bà nội Thẩm run rẩy, giống như nói bạn béo, bạn sẽ bắt đầu thở hổn hển.

Nam Chi không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của bà nội Thẩm, nắm lấy cánh tay bà nội Thẩm bắt đầu bắt mạch, sắc mặt cô thay đổi, bà nội Thẩm nhìn thấy, tim cũng bắt đầu đập liên hồi.

Cho dù Hương Châu có biết xem bệnh hay không, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Hương Châu à, thân thể của ta có vấn đề gì sao?”

Nam Chi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bà nội Thẩm, lại nhìn đầu lưỡi đang vươn ra của bà.

Nam Chi hỏi: “Lúc bà đi tiểu có cảm thấy nóng rát đau đớn hay không?”

Bà nội Thẩm sợ ngây người, trong lúc nhất thời không biết là nên cảm thấy thẹn, hay là kinh ngạc vì Hương Châu thật sự biết xem bệnh.

Nữ nhân mắc bệnh có rất nhiều chỗ bất tiện không tiện nói ra, đặc biệt là một số bệnh kín, khó nói ra.

Bà nội Thẩm lắp bắp nói: “Vậy, vậy, ta bị làm sao vậy?”

Nam Chi nói thẳng: “Không có gì nghiêm trọng, bà nội, ta kê cho bà thuốc uống trong ba ngày.”

Bà nội Thẩm sửng sốt, “Được, được.”

Nam Chi một ngày ba bữa sắc thuốc cho bà nội Thẩm, mang thuốc tới trước mặt bà nội Thẩm, nhìn bà nội Thẩm bằng ánh mắt trông mong.

Bà nội Thẩm nhìn bát thuốc đen xì, có chút không hạ miệng được, nhưng nghĩ tới lúc mình đi tiểu, thật sự quá khó chịu.

“Mẹ, mẹ bị bệnh sao, đã mời đại phu chưa?” Người Thẩm gia nhìn thấy bà nội Thẩm uống thuốc, nhịn không được hỏi.

Bà nội Thẩm xấu hổ, “Không sao, chỉ là bị nóng trong.”