Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 569: Thanh Vân Chí (5)




Edit: Kim

Ăn ăn ăn, vẫn chỉ là một đứa trẻ nha, tất cả sự chú ý đều đổ dồn vào việc ăn uống.

Bà nội Thẩm nói với Nam Chi: “Hương Châu, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ngươi thật sự muốn từ bỏ sao, tương lai ngươi có thể trở thành thê tử của tú tài, cũng có thể là phu nhân quan viên, ngươi vẫn muốn từ bỏ?”

Nếu đổi lại là bà nội Thẩm, sẽ không từ bỏ, có như thế nào cũng phải tranh đua một phen.

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Bà nội, ta từ bỏ, Thẩm gia cưới quý nữ sẽ tốt hơn, ta đi theo cũng có thể ăn sung mặc sướng.”

Làm vợ của Thẩm Gia Văn thì có gì tốt?

Không biết tại sao, đàn ông luôn rất hẹp hòi với vợ của mình, dù sao thì tất cả những người chồng mà Nam Chi đã từng gặp, đều rất keo kiệt.

Đại khái là đàn ông cảm thấy phụ nữ muốn lấy đồ của bọn họ, cho nên rất đề phòng.

Thậm chí còn không bằng bạn bè bên ngoài của đàn ông.

Làm gì cũng không được làm vợ nha!

Bà nội Thẩm cảm thấy Hương Châu nói đúng, nhưng lại có một loại cảm giác không dễ chịu.

Dù sao với tâm tư của bà nội Thẩm, một nữ nhân sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Phu quý thê vinh, vinh quang của nữ nhân gắn liền với nam nhân, nam nhân có tốt, nữ nhân mới có thể tốt được.

Nàng cứ như vậy mà từ bỏ?

Nhìn ánh mắt thuần khiết của Hương Châu, bà nội Thẩm có chút không thể hiểu được, có lẽ đứa nhỏ này ngốc, cho rằng lấy thân phận muội muội của Thẩm Gia Văn, là có thể hưởng thụ vinh quang do Thẩm Gia Văn mang lại.

Bà nội Thẩm nói: “Nhưng mà Hương Châu à, tất cả mọi người đều biết ngươi tới xung hỉ.”

Nam Chi nghiêng đầu nói: “Xung hỉ cái gì nha, không phải ta là được bà nội mua về để chăm sóc Văn ca sao, xung hỉ là người khác nói, không phải nhà chúng ta nói.”

Bà nội Thẩm:……

Da mặt bà run run, sau đó mỉm cười, đúng vậy, chuyện xung hỉ cũng không phải chuyện vẻ vang gì, Thẩm gia đều không nói, xung hỉ gì đó đều là do người khác nói.

Chỉ nói với bên ngoài, tìm một người có phúc khí tới giúp Thẩm Gia Văn gánh vác một ít.

Bà nội Thẩm cầm muỗng khuấy cháo trong nồi, nói với Nam Chi: “Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, thì không thể ở chung một phòng được nữa, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ khác.”

Bà nội Thẩm nói như vậy, nhưng khuôn mặt lại lộ ra vẻ ưu sầu, trong nhà thật sự không có phòng dư.

Ngoại trừ Thẩm Gia Văn có một phòng riêng, những người khác trong Thẩm gia đều là người lớn và trẻ con ở chung một phòng.



Thật sự không có phòng dữ cho Hương Châu ở.

Nam Chi không thèm quan tâm đến việc sẽ ở đâu, cô nói: “Ta có thể ngủ dưới đất trong nhà chính.”

Chờ tới khi thức dậy lại dọn giường đi, cũng không khác gì ngủ cùng phòng với Thẩm Gia Văn.

Bà nội Thẩm không nói gì, trong bữa ăn, bà nội Thẩm tuyên bố sẽ xây một căn nhà nhỏ cho Nam Chi ở.

Hương Châu thức thời như vậy, bà nội Thẩm cũng không khắt khe, một mặt là muốn trấn an, mặt khác cũng là khen thưởng.

Mọi người trên bàn cơm đều ngây ngốc, chuyện này, chỉ mới có bốn người biết, Nam Chi, Thẩm Gia Văn, Thẩm Đại Sơn và bà nội Thẩm.

Thẩm đại tẩu nghi hoặc nói: “Không phải Hương Châu ở chung một phòng với Gia Văn sao?”

Mọi người đều biết hai người không có viên phòng.

Rốt cuộc thì Hương Châu vẫn còn nhỏ.

Bà nội Thẩm nói: “Hương Châu đã lớn rồi, không thể ở chung một phòng được nữa, trước kia ở chung một phòng là vì để chữa bệnh cho Gia Văn, nhưng bây giờ Gia Văn gần như đã khỏi rồi, nên thôi.”

Mọi người trên bàn ăn nhìn nhau, ánh mắt tập trung vào Thẩm Gia Văn đang thong thả ăn uống, đây là có ý gì?

Chẳng lẽ Thẩm Gia Văn không muốn làm phu thê với Hương Châu, chẳng lẽ Thẩm Gia Văn nhìn trúng nữ tử khác, muốn thành thân với nữ tử khác?

Mọi người lại nhìn về phía Hương Châu đang húp cháo, bộ dạng không tim không phổi.

Trong lòng Thẩm đại tẩu nảy sinh một tia vui mừng, là một người mẹ, nhìn con trai của mình chỗ nào cũng thấy tốt, Thẩm Gia Văn là người đọc sách, nhưng lại kết hợp với một Hương Châu không biết chữ, hơn nữa nhà mẹ đẻ Hương Châu còn không giúp đỡ được gì.

Người nhà Hương Châu đem bán Hương Châu đã coi như hoàn toàn cắt đứt, không còn bất kỳ mối quan hệ nào.

Bạc trao hai bên đã thỏa thuận xong.

Bây giờ mối quan hệ phu thê mơ hồ này không còn nữa, sau này Gia Văn có thể cưới một nữ tử tốt hơn.

Thẩm đại tẩu lên tiếng: “Nên như vậy, Hương Châu đã mười lăm tuổi, đúng là không nên ở chung một phòng, Hương Châu chính là con gái của ta, nên có một phòng riêng.”

À cái này………

Hai chị em dâu còn lại nhìn Thẩm đại tẩu bằng ánh mắt vi diệu.

Thẩm đại tẩu cúi đầu ăn cơm, vì con trai, có phải mặt dày một chút cũng được.

Sau này, Thẩm Gia Văn có cưới nữ tử nào, cũng đều tốt hơn Hương Châu.

Chuyện này đã giải quyết xong, mọi người đều có chút không được tự nhiên, bây giờ, Hương Châu trở thành người Thẩm gia, sau này sẽ gọi là Thẩm Hương Châu.

Là con gái của Thẩm đại tẩu.



Nam nhân trong nhà dùng tre đan thành tường, lại dùng bùn đắp lên trên tạo thành một ngôi nhà nhỏ, trông có vẻ bừa bộn, nhưng tốt xấu gì Nam Chi cũng có một nơi nghỉ chân.

Sau khi đổi tên thành Thẩm Hương Châu, Nam Chi liền thúc giục Thẩm Đại Sơn đi tìm trưởng thôn thêm mình vào hộ khẩu.

Chỉ cần thêm vào hộ khẩu, sẽ chân chính trở thành muội muội của Thẩm Gia Văn, về sau sẽ là ngày lành.

Thẩm Đại Sơn rất xấu hổ, mọi người đều biết Hương Châu tới là để xung hỉ cho Thẩm Gia Văn, bây giờ lại trở thành muội muội của Thẩm Gia Văn, những người khác nhất định sẽ thì thầm bàn tán sau lưng.

Một người cả đời đều trầm lặng, bây giờ phải là một chuyện mất mặt, Thẩm Đại Sơn thật sự ngượng ngùng!

Bà nội Thẩm đi cùng Thẩm Đại Sơn, gặp người, bà nội Thẩm liền nói ra lý do đã chuẩn bị xong từ trước.

Mọi người nghe đến đây, phản ứng đầu tiên chính là, Thẩm Gia Văn không cần cô dâu nuôi từ bé kia nữa.

Nhưng người ta cũng là nói là muội muội, còn có thể nói thế nào được nữa!

Nam Chi nhìn hộ khẩu, cảm thấy vui mừng.

Tới thế giới này, xem như đã có hộ khẩu, người nhà Hương Châu bán nàng, lập tức gạch tên nàng khỏi hộ khẩu, bằng không giữ lại còn phải nộp thuế theo đầu người.

Nhưng tới bên này rồi, Thẩm gia vẫn còn chưa thêm Hương Châu vào hộ khẩu, đoán chừng là chờ tới tuổi thành thân, sẽ thêm Hương Châu vào hộ khẩu với tư cách là con dâu Thẩm gia.

Nhưng sau này Hương Châu trở thành thiếp, liền không phải thân phận này.

Bây giờ trở thành muội muội, thật tốt quá!

Chờ hưởng phúc thôi!

Nhưng hưởng phúc gì đó, cũng không nên ôm quá nhiều hy vọng, dù sao cũng không phải là muội muội ruột.

Ngày nào Nam Chi cũng đều bận rộn với rất nhiều công việc, cả một ngày cũng không có thời gian nghỉ.

Thân thể của Thẩm Gia Văn được điều dưỡng xong, phải đến học viện đọc sách, nửa tháng về một lần, mỗi lần về đều mua đồ cho người nhà, còn mang về một ít bạc.

Thẩm Gia Văn nói là chưởng quầy của tửu lầu chia hoa hồng.

Người Thẩm gia rất vui mừng, cảm thấy Thẩm Gia Văn rất có tiền đồ, đầu óc linh hoạt, kiếm được nhiều tiền hơn bọn họ bào thực trong đất.

Thẩm Gia Văn còn mua quà cho mấy đường đệ, đường muội, bao gồm cả Nam Chi, Nam Chi nhận được mấy bông hoa lụa màu hồng.

Nam Chi rất cảm kích, Thẩm Gia Văn hỏi Nam Chi ở nhà làm những công việc gì?

Nam Chi nhất nhất nói ra, Thẩm Gia Văn nghe mà đầu óc trống rỗng, có lẽ từ khi hắn đến thế giới này, người hắn tiếp xúc nhiều nhất là Hương Châu, cho nên, Thẩm Gia Văn cảm thấy quen thuộc với Hương Châu hơn những người khác.

Phải chịu trách nhiệm cho một gia đình xa lạ, áp lực của Thẩm Gia Văn vô cùng lớn.