Edit: Kim
Nam Chi bỗng nhiên có thêm mấy cái đồ đệ, không chỉ có nữ hài, mà còn có nam hài.
Nam Chi không cảm thấy người lớn muốn mấy đứa trẻ này tới học y của cô, mà là để cô trông chừng mấy đứa trẻ.
Ta cũng là trẻ con nha.
Người lớn đều nghĩ, đi theo học một chút, mặc kệ thế nào, học nhiều một chút cũng là chuyện tốt.
Nam Chi nhìn mấy củ cải nhỏ trong nhà, cảm thấy nên dạy dỗ chúng thật tốt, ít nhất cũng cho bọn chúng học được bài vè về thảo dược, bài vè lưu loát dễ đọc, thời điểm làm việc hay đi đường, cũng có thể ngân nga vài câu.
Ngay cả tóc người cũng là dược liệu.
Tóc con người bổ âm, có tác dụng chữa nôn ra máu, chảy máu cam, sốt động kinh rất hiệu quả.
Dạy bọn chúng là có thể đi hái thuốc!
Mấy đứa trẻ trong nhà đều học thuộc, thậm chí cả mấy đứa trẻ con trong thôn cũng có thể ngân nga được hai câu.
Người đến tìm Nam Chi khám bệnh ngày càng nhiều, nhưng Nam Chi phát hiện có rất nhiều loại bệnh cô không thể chữa được, bởi vì những bệnh này căn bản không có trong video giảng dạy.
Một số bệnh đơn giản có thể chữa khỏi, nhưng những bệnh không thể chữa được lại càng nhiều hơn, Nam Chi rất khổ sở, hệ thống tìm không ít video dạy học cho Nam Chi xem, trong video đều là lão đại phu dày dặn kinh nghiệm.
Chính là kiểu đầu tóc bạc phơ, dày dặn kinh nghiệm y thuật.
Ngày nào Nam Chi cũng xem đến mức đầu váng mắt hoa, còn phải đi theo Thẩm Gia Văn học văn tự của thế giới này.
Thẩm Gia Văn vừa trở về đã bị Nam Chi quấn lấy học văn tự, hắn hỏi: “Ngươi muốn biết chữ để làm gì?”
Nam Chi nói: “Để kê đơn thuốc nha, hơn nữa, có rất nhiều bệnh ta không biết, ta muốn ghi chép lại.”
Thẩm Gia Văn đối diện với ánh mắt của Nam Chi, sửng sốt một chút rồi hỏi: “Ngươi thích chữa bệnh tới vậy sao?”
Nam Chi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Chắc là thích đi, nhưng ta càng thích chữa khỏi bệnh rồi, có thể lấy tiền, ta có thể dùng tiền mua thật nhiều đồ ăn, như vậy ta có thể sống sót.”
Thẩm Gia Văn: “Ngươi định đi theo nghề y sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, Văn ca, huynh dạy ta, cảm ơn huynh nha, sau này huynh có bị bệnh, ta sẽ khám bệnh cho huynh, ta không lấy tiền của huynh.”
Thẩm Gia Văn:…
Ta đúng là phải cảm ơn ngươi!
Thẩm Gia Văn khi có thời gian rảnh rỗi, sẽ dạy Nam Chi học chữ, mấy củ cải nhỏ khác trong nhà cũng ngồi nghe.
Nam Chi đã có chút cơ sở, học chữ còn ổn, mấy đứa trẻ khác thì chậm hơn, nhưng thật ra có một nam hài của tam phòng có trí nhớ vô cùng tốt, học chữ cũng rất nhanh, làm Thẩm Gia Văn chú ý.
Một cây làm chẳng nên non, một cột chẳng thể chống vững nhà, một gia tộc muốn hưng thịnh, chỉ một người là không thể chống đỡ được.
Trong nhà có nhiều đứa trẻ không đi học như vậy, là không thể được.
Thì thế trong bữa cơm, Thẩm Gia Văn đề nghị, đưa toàn bộ nam hài trong nhà đi học, nhị phòng và tam phòng đương nhiên là đồng ý.
Thẩm Gia Văn có thể đọc sách, con của bọn họ chẳng lẽ không thể đọc sách sao?
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thẩm Đại Sơn lộ ra vẻ do dự cùng vui mừng, biết được đứa trẻ có thiên phú đọc sách, thân làm trưởng bối, đương nhiên là vui mừng.
Nhưng đọc sách là một chuyện rất tốn kém.
Thẩm Gia Văn nói: “Ông nội, ông không cần phải lo lắng về chi phí, ta và tửu lầu đã có một số thỏa thuận chia hoa hồng, cũng đủ cho trẻ con đi học.”
Thẩm Gia Văn không phải một người ích kỷ, ngược lại trong nhà có người có thể dùng, đối với Thẩm Gia Văn là chuyện tốt.
Nếu trong nhà chỉ dựa vào một mình Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn cảm thấy mệt quá, đặc biệt là thân thể này còn không được khỏe mạnh, kiệt sức thì không đáng.
Nhóm nam hài tử trong nhà vô cùng vui vẻ, có thể đọc sách, bọn chúng có thể đọc sách!
Thẩm Gia Văn lại nhìn mấy muội muội trong nhà, “Mấy nữ hài vẫn là nên học cách quản gia, nhưng nếu không học được, cũng không sao, ta sẽ thay các muội lo liệu.”
Nam Chi là người đầu tiên lên tiếng, “Cảm ơn ca ca, về sau ta phải gả đi, huynh nhất định phải lo liệu thay ta, nhìn xem nam nhân của ta có tốt hay không.”
Thật tốt khi được làm muội muội của Thẩm Gia Văn.
Nam Chi vô cùng thản nhiên nói về chuyện gả chồng, không có nửa điểm ngượng ngùng, làm người trên bàn cơm không nhịn được mà nhìn về phía cô.
Thẩm Gia Văn:……
Trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu!
Theo lý thuyết, Hương Châu này chính là vị hôn thê của hắn, bây giờ trở thành muội muội, gả chồng rồi hắn còn phải lo liệu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Gia Văn cảm thấy, ở trong lòng Hương Châu, hắn chính là một kẻ bỏ rơi vợ con.
Cô thức thời rút khỏi chiến trường có thể xảy ra, nhưng tại sao Thẩm Gia Văn lại cảm thấy kỳ quái như vậy.
Ta chính là bị ghét bỏ.
Tuy rằng Thẩm Gia Văn không cảm thấy bản thân mình là một người lợi hại cỡ nào, nhưng cũng không đến nỗi tệ được.
Bỏ những suy nghĩ vô ích này sang một bên, Thẩm Gia Văn gật đầu đồng ý với yêu cầu của Hương Châu, tương lai giúp đỡ kiểm tra.
Nam Chi vui vẻ phấn khởi, vô cùng vui mừng, ở trong mắt Thẩm Gia Văn, hắn cũng không vui vẻ tới vậy.
Trước khi xuyên qua, Thẩm Gia Văn cũng là một người đàn ông chất lượng cao, đi đến đâu cũng có phụ nữ nịnh nọt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người khác ghét bỏ.
Lại nhìn Hương Châu phía đối diện đang hung tợn ăn cơm, giống hệt mấy đứa trẻ khác, Thẩm Gia Văn chỉ có thể an ủi chính mình, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, chưa tính là phụ nữ.
Mười lăm tuổi!
Nhưng khi Nam Chi tới tìm Thẩm Gia Văn học chữ, Thẩm Gia Văn đã từ chối, nói hắn rất bận, không có thời gian dạy.
Nam Chi cũng thật sự cho rằng Thẩm Gia Văn rất bận, liền lấy một cành cây viết trên mặt đất, học văn tự của thế giới này.
Thẩm Gia Văn nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy Hương Châu đang viết chữ trong sân, có chút không nói nên lời, lại cảm thấy không thể hiểu được chính mình, đi tức giận với một đứa trẻ.
Được rồi, thân thể này cũng chỉ mới 18 tuổi, thân thể trẻ lại, tâm hồn cũng trở nên trẻ hơn.
Thẩm Gia Văn nói: “Ngươi vào đi, ta rảnh rồi, ngươi có thể học với ta.”
“Được.” Nam Chi ném cành cây đi, cầm vở đi vào học.
Thẩm Gia Văn nói với Nam Chi: “Cũng học được không ít rồi, ta sắp phải vào thành dự thi, trong khoảng thời gian này ngươi cùng với mấy đứa trẻ ôn lại những chữ đã học đi.”
“Được.” Nam Chi gật đầu, “Văn ca nhất định sẽ thi đậu.”
Thẩm Gia Văn chỉ nói: “Ngươi có lòng tin với ta, nhưng ta còn không tin tưởng chính mình đâu.”
Nam Chi kinh hãi: “Huynh không có lòng tin sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Văn, chẳng lẽ Thẩm Gia Văn thật sự đã trở về.
Nhưng khuôn mặt tự tin này là của Thẩm Gia Văn xuyên không nha!
Thẩm Gia Văn:……
Đối mặt với tiểu cô nương này, Thẩm Gia Văn luôn có một loại cảm giác ông nói gà, bà nói vịt.
Thẩm Gia Văn không nhịn được mà xoa xoa giữa mày, nói: “Ta đương nhiên có lòng tin.”
Nam Chi gật đầu, “Có lòng tin là tốt, Văn ca, huynh nhất định phải thi đỗ tú tài nha, ta tin huynh.”
Thẩm Gia Văn càng tốt, cô lại càng có lợi, sau này đi ra ngoài chữa bệnh cũng không sợ xảy ra chuyện gì, mọi người đều sợ người làm quan.
Thẩm Gia Văn xua tay bảo Nam Chi rời đi, Nam Chi lập tức đi rồi, vô cùng ngay thẳng, không chút chậm trễ.
Làm Thẩm Gia Văn lại một lần nữa cảm thấy mình chính là một cái công cụ hình người.
Một cái công cụ hình người thuần túy.
Có việc chính là Văn ca, không có việc gì còn lười thò qua, mục đích cũng quá rõ ràng đi.
Thẩm Gia Văn gọi Nam Chi lại: “Chẳng lẽ ngươi không nên cảm tạ ta sao?”
Nam Chi kinh ngạc: “Khám bệnh cho huynh ta cũng không thu tiền, những người khác ta đều lấy tiền đấy.”