Edit: Kim
Thẩm Gia Văn lên thành phủ đi thi, bầu không khí trong nhà tương đối ngưng trọng, tất cả mọi người đều nghĩ đến chuyện của Thẩm Gia Văn, nhưng không có ai dám nói ra.
Chỉ có Nam Chi và mấy cái củ cải nhỏ là khá hơn một chút, nên nháo thì nháo, ngày nào cũng tiếp đãi người bệnh.
Nam Chi dùng chữ viết xấu mù của mình ghi lại không ít ca bệnh và phương pháp điều trị.
Thời điểm không có bệnh nhân, thì đi hái thuốc, người Thẩm gia đều cảm thấy, người thoải mái nhất trong nhà lúc này, chắc chắn là Hương Châu.
Sinh hoạt của Hương Châu thật sự rất đơn giản, khám bệnh chữa bệnh hái thuốc ra ngoài chơi, giống như một đứa trẻ.
Người Thẩm gia đều rất hâm mộ Hương Châu, có lẽ người có tay nghề đều là như thế này, cho dù có mất mùa cũng không làm người có tay nghề chết đói.
Nhị phòng và tam phòng Thẩm gia đều dặn dò mấy đứa trẻ nhà mình phải chăm chỉ học y thuật với Hương Châu, học xong rồi có thể vô ưu vô lo giống Hương Châu, hoàn toàn không lo lắng mình không có cơm ăn.
Vì Hương Châu, thức ăn của Thẩm gia cũng được cải thiện, mọi người tới khám bệnh, đều sẽ tặng đồ, không phải đưa tiền thì cũng là đưa thức ăn, thậm chí còn có cả thức ăn mặn.
Làm người Thẩm gia hâm mộ muốn chết rồi, khó trách y quán lại làm ăn tốt như vậy, người ăn ngũ cốc thô, đều sẽ sinh bệnh, nhiều hay ít đều có chút tật xấu.
Được người nhà dặn dò, đám nhóc tỳ nỗ lực đi theo Nam Chi học tập, Nam Chi thấy bọn họ cố gắng như vậy, cũng dạy nhiều hơn một chút.
Thẩm Gia Văn đi thi trở về, người trong nhà đều nồng nhiệt tiếp đãi Thẩm Gia Văn, mọi người nhìn Thẩm Gia Văn, muốn nói lại thôi.
Muốn hỏi, lại lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Thẩm Gia Văn, đặc biệt là sức khỏe của Thẩm Gia Văn còn không tốt, buồn bực trong lòng càng làm sức khỏe trở nên tồi tệ.
Thật cẩn thận, giữ gìn cây giống duy nhất của đại phòng.
Nam Chi lại không có nhiều băn khoăn tới như vậy, cô trực tiếp lên tiếng: “Văn ca, huynh thi thế nào rồi?”
Bầu không khí trên bàn cơm trở nên căng chặt, mọi người đều nhìn cô, sao ngươi có thể nói thẳng ra như vậy được?
Ngươi điên rồi!
Thẩm Gia Văn cũng biết người nhà rất tò mò về tình hình thi cử của hắn, hắn nói với mọi người: “Mọi người yên tâm, ta làm rất tốt, cũng đã nhờ phu tử xem qua, phu tử nói làm rất tốt.”
Người Thẩm gia lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thẩm Đại Sơn nói: “Không sao, có thể thi đậu là tốt nhất, nếu không thi đậu, với bản lĩnh của ngươi, cũng có thể nuôi sống chính mình.”
Thẩm Gia Văn đã mang về không ít tiền.
Cuộc sống của Thẩm gia ngày càng được cải thiện, hơn nữa còn có đồ người ta đến khám bệnh đưa cho Hương Châu, sắc mặt của người Thẩm gia đều trở nên sáng bóng, trên mặt mấy đứa trẻ cũng đã có thêm thịt.
Chủ yếu là vì Nam Chi thích ăn uống, tuyệt đối không bạc đãi chính mình, có thể ăn ngon thì ăn ngon, thời điểm Nam Chi làm đồ ăn vặt, cũng sẽ chia cho mấy đứa trẻ ăn cùng.
Có thể nói, ở trong lòng mấy cái củ cải nhỏ, địa vị của Nam Chi còn cao hơn cả Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn bận rộn việc học, một tháng cũng không gặp được hai lần, nhưng Nam Chi ngày nào cũng gặp, lại còn là sư phụ trên danh nghĩa của bọn chúng, càng quan trọng hơn là, cô có đồ ăn ngon, tuy rằng cũng không nhiều lắm.
Nam Chi ở trong đám trẻ con, chính là một người bạn tốt, có đôi khi có đứa trẻ không nghe lời người lớn nói, cãi lại người lớn, nhưng khi Nam Chi nói chuyện, bọn chúng sẽ nghe.
Có uất ức gì cũng sẽ nói với Nam Chi, nếu là người lớn sai, Nam Chi còn sẽ dẫn đứa trẻ tới gặp người lớn, nói với người lớn, là ngươi sai.
Bọn nhỏ:……
Tỷ chính là vị thần của ta, thật sự!
Người lớn sẽ chỉ mất kiên nhẫn rồi dùng bạo lực để đàn áp, chỉ có Nam Chi mới nói như vậy với người lớn, rất bình tĩnh, thực thẳng thắn, là các ngươi không đúng, không phải đứa trẻ không đúng, các ngươi phải xin lỗi đứa trẻ.
Nhưng nếu là đứa trẻ không đúng, Nam Chi sẽ lập tức yêu cầu đứa trẻ đi xin lỗi người lớn, có Nam Chi làm người trung gian, quan hệ cha con, mẹ con thật sự rất ‘tốt’!
Nhưng tóm lại nhóm người lớn vẫn phải cho Nam Chi mặt mũi, đặc biệt là đứa nhỏ Hương Châu này còn rất bướng bỉnh, quật cường.
Người Thẩm gia:........
Được rồi, xét về việc trông chừng đám trẻ, vẫn là Hương Châu lợi hại.
Có thể khiến mấy đứa trẻ trong nhà ngoan ngoãn, không riêng gì trẻ con Thẩm gia, những đứa trẻ khác trong thôn đều thích đi theo Nam Chi.
Năng lực xã giao của Hương Châu đã làm người Thẩm gia chú ý.
Không riêng gì trẻ con, người lớn tuổi trong thôn cũng đối xử rất tốt với Nam Chi, bảo vệ Nam Chi, tại sao lại như vậy?
Bởi vì thuốc dán đơn sơ của Nam Chi rất được người già ưa chuộng, dán lên có thể giảm bớt cảm giác đau nhức xương khớp, nóng hầm hập, không dễ bị cảm lạnh nữa.
Nếu có người trong thôn bắt nạt Nam Chi, người ở độ tuổi này sẽ là người đầu tiên đứng ra, lợi dụng thân phận trưởng bối để trấn áp những hậu bối bắt nạt người đó.
Đại đa số mọi người đều giận mà không dám nói gì.
Có thể nói, Nam Chi đã lôi kéo được nữ nhân và người già trong thôn.
Các nam nhân đều khịt mũi coi thường nữ đại phu, bởi vì nữ nhân trong nhà đã bắt đầu trở nên cẩn thận, thời điểm muốn hành sự, lại một hai bắt hắn phải tắm rửa sạch sẽ, phiền muốn chết.
Một nữ nhân còn chưa gả chồng, lại quản chuyện trên giường của người khác.
Thật phiền nha, có mấy nữ nhân thấy nam nhân của mình thật sự quá bẩn, không chịu nổi, còn ghét bỏ ra mặt!
Các nam nhân:.........
Chỉ muốn tận hứng cho đã ghiền mà thôi.
Nếu để nữ nhân biết được chỉ sợ sẽ ha hả cười lạnh.
Ngươi thì lợi hại, ngươi là người sắt, sau này ngươi sẽ không bị bệnh, bị bệnh thì đi vào trong thành tìm đại phu lợi hại, đại phu đắt tiền ấy, đừng tìm tiểu đại phu Hương Châu khám bệnh nha!
Mọi người đều biết so sánh, chữa bệnh có thể khiến một gia đình sụp đổ, nhưng tiểu đại phu Hương Châu luôn xoa dịu nỗi đau của bọn họ bằng việc chỉ lấy số tiền thấp nhất, như vậy là đủ rồi.
Danh tiếng của Thẩm gia trong thôn ngày càng được nâng cao, bà nội Thẩm nhìn Nam Chi bằng vẻ mặt phức tạp.
Trong lòng vậy mà lại có chút hối hận, nữ tử như vậy, tại sao lại không thể trở thành thê tử của Thẩm Gia Văn.
Cho dù gia thế có yếu một chút cũng không sao, hơn nữa, Thẩm gia cũng thật sự quá yếu, có thể tốt lên hay không cũng chưa chắc, cho dù có trở thành tú tài, Hương Châu vẫn xứng đôi với hắn.
Tuy rằng bà nội Thẩm có lòng tin với cháu trai, nhưng cũng biết, một quý nữ có xuất thân từ thế gia, người ta là bảo bối được cưng chiều trong nhà, làm sao có thể gả đến một gia đình nghèo khó như Thẩm gia được.
Thẩm Gia Văn có được một thê tử như Hương Châu đã là rất tốt, cho dù Thẩm Gia Văn có thể đi lên, trở thành quan, Hương Châu cũng có thể trở thành một phu nhân quan tốt.
Ít nhất ở phương diện xã giao, cũng mạnh hơn rất nhiều người, rõ ràng nói chuyện vô cùng thẳng, nhưng mà, người ta lại vô cùng khoan dung với nàng.
Có lẽ là người ta sẽ luôn bao dung với người có bản lĩnh đi.
Bây giờ nàng có thể giao tiếp với với những người này, nhưng tới một môi trường khác, nàng vẫn có thể tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Không có ai từ chối làm bạn với đại phu!
Đáng tiếc, bây giờ Hương Châu đã trở thành muội muội của Thẩm Gia Văn.
Thậm chí đã thêm vào trong hộ tịch, trên danh nghĩa mà nói cũng không thể được.
Hương Châu đã là muội muội của Thẩm Gia Văn, nếu trở thành phu thê, sẽ trở thành chuyện đại nghịch bất đạo.
Không nên, không nên vội vàng như vậy.
Hơn nữa, tương lai Hương Châu sẽ gả tới nhà khác, đáng tiếc.
So với những người khác, bà nội Thẩm càng thêm tin tưởng vào nhân phẩm của đứa trẻ mà mình nhìn lớn lên.