Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 588: Thanh Vân Chí (24)




Edit: Kim

Sở tiểu thư nhìn Nam Chi, thật lâu không nói gì, một lúc lâu mới nói: “Nhưng mà, ta sẽ không khống chế được suy nghĩ, tưởng tượng ra đủ loại chuyện, suy nghĩ đến mức làm bản thân sợ hãi.”

“Mẹ kế của ta có thể chọn cho ta vị hôn phu thế nào, sẽ không thể tốt đẹp được.”

“Bà ta luôn là mặt ngọt lòng đắng, rất giỏi giữ mặt mũi.”

Sở tiểu thư nói xong, vậy mà lại bắt đầu bật khóc.

Nam Chi có chút ngơ ngác, tại sao người lại khóc rồi.

Nam Chi chỉ có thể thử vỗ nhẹ vào lưng Sở tiểu thư, “Tỷ tỷ đừng khóc, thân thể sẽ khó chịu.”

Cô vắt hết óc nói: “Là đại não tấn công chúng ta, nảy ra đủ loại suy nghĩ, những suy nghĩ đau khổ không ngừng tuôn ra, nhớ lại quá khứ, nghĩ về tương lai.”

“Trong lòng tỷ có một quả cầu đau khổ, tỷ càng nảy sinh ra nhiều suy nghĩ đau khổ, quả cầu đau khổ lại càng lớn, sức mạnh của quả cầu tăng lên, tỷ càng đau đớn, tỷ sẽ cảm thấy bất lực.”

Đau khổ sẽ làm cho con người ta cảm thấy mình là người bị hại, cảm thấy không thể tiếp tục, chìm trong vực thẳm đau khổ.

“Phật gia nói giải thoát và giác ngộ, là tâm trí trống trơn, không có suy nghĩ, chỉ có bình tĩnh vui sướng.”

“Tỷ tỷ, chúng ta ăn trái cây đi, chỉ ăn trái cây, không nghĩ cái gì cả, trái cây rất ngọt.”

Nam Chi chỉ có thể dùng lời sư phụ đã từng dạy để an ủi Sở tỷ tỷ.

Như thế nào mới tốt đây, ăn trái cây cũng có thể khóc.

Áp lực của Sở tỷ tỷ quá lớn, nghĩ nhiều, thân thể lại càng yếu, hao tổn máy móc nghiêm trọng, chỉ muốn thoát ra, nhưng lại không làm gì, hoặc là không làm được.

Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, không giải quyết được thì tìm người giúp đỡ, nhờ không được, thì muốn ra sao thì ra, ta đã cố gắng hết sức rồi!

Sở tiểu thư khóc một lúc tâm trạng cũng khá hơn nhiều, nghe thấy lời Nam Chi nói, không nhịn được mà kinh ngạc nói: “Những lời này muội nghe ai nói?”

Đó không phải lời mà một thôn cô có thể nói ra được.

Nam Chi: “Là của một hòa thượng làm pháp sự cho thôn.”

Sắc mặt Sở tiểu thư sáng lên: “Có lẽ ta nên tới chùa miếu đi dạo.”

Trong lòng thật sự khổ sở muốn được giải thoát.



Nam Chi đưa cho Sở tiểu thư một quả quýt, Sở tiểu thư xua tay nói không muốn ăn, Nam Chi kiên trì nhét vào tay nàng, “Tỷ tỷ nếm thử đi, thực sự rất ngon.”

Sở tiểu thư gật đầu, “Được, ta ăn.”

“Vốn nên tiếp đãi muội thật tốt, ta lại như vậy.” Sở tiểu thư xin lỗi Nam Chi.

Nam Chi lắc đầu, “Tỷ không cần phải tự trách, đừng oán giận chính mình, tỷ rất tốt, tỷ tỷ, chúng ta nếm thử trái cây đi, thật sự rất ngon, sau này có thể ta không còn đến nhà tỷ được nữa, chẳng lẽ tỷ không cảm thấy bây giờ rất quý giá sao?”

Sở tiểu thư gật đầu, “Được, tỷ không nói nữa.”

Sở tiểu thư cẩn thận nếm thử trái cây, vậy mà cũng cảm thấy có chút ngon, bọn nha hoàn đứng đối diện, tiểu thư luôn ăn rất ít, ăn không vào, có cô nương này bên cạnh, lại ăn được mấy quả, so với ngày thường đã xem là rất nhiều rồi.

Nam Chi thấy đã muộn, liền cáo biệt với Sở tiểu thư, Sở tiểu thư tiễn Nam Chi ra cửa, “Có rảnh thì muội tới đây chơi nha, ta phái nha hoàn tới đón muội.”

Nam Chi gật đầu, “Được nha, được nha, cảm ơn tỷ đã cho ta trái cây, ta quay về sẽ ăn cùng cha và ca ca.

Sở tiểu thư ừ một tiếng, phái xe ngựa đưa Nam Chi trở về.

Thẩm lão đại nhìn thấy Nam Chi ngồi trên xe ngựa trở về, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, đời này hắn chưa từng được ngồi trên cỗ xe ngựa xa hoa như vậy, đừng nói xe ngựa, ngay cả ngựa cũng chưa từng được chạm vào.

Nam Chi đưa trái cây cho Thẩm Gia Văn và Thẩm lão đại, nói là Sở tỷ tỷ đưa.

Thẩm Gia Văn ăn mấy quả, đi tới cổ đại, rất ít khi được ăn trái cây, Thẩm Gia Văn đã có chút thèm.

Ngay cả khi đang ăn, Thẩm Gia Văn cũng không nhịn được hỏi: “Ngươi và Sở cô nương làm sao thân thiết vậy?”

Nam Chi nói: “Chuyện của nữ tử huynh đừng quan tâm.”

Thẩm Gia Văn: Được rồi!

Thi khoa cử không riêng gì hao tổn đầu óc, mà còn tàn phá thân thể, một kỳ thi kéo dài trong mấy ngày, ăn uống đi tiểu đều trong một cái lều nhỏ, ngay cả eo cũng không thể duỗi một chút, thật sự là thử thách con người.

Những thí sinh tâm lý không vững sẽ gục ngã ngay lập tức.

Có rất nhiều người ra khỏi trường thi là bộ dạng xiêu hồn bạt phách, như một cái xác không hồn.

Thanh Phong Lâu không hổ là nhà trọ cao cấp, sáng sớm đã đun nước nóng cho các thí sinh đi thi xong tắm, còn sớm mời đại phu, chờ các học sinh trở về kiểm tra thân thể.

Hoàn cảnh thi cử rất khắc nghiệt, hơn nữa có một số thí sinh sức khỏe vốn không tốt, rất dễ nhiễm phong hàn, loại đồ như phong hàn ở thời cổ đại rất dễ cướp đi một sinh mạng.

Nhưng vì sự công bằng của kỳ thi, cửa sẽ đóng lại trong suốt quá trình thi, có chết cũng phải ở trong lều.

Đặc biệt là thời tiết giá rét.



Đọc sách khổ như vậy, rất vất vả mới có thể làm quan, nhưng không được kiếm chút tiền bù đắp cho những vất vả trước kia.

Nam Chi và Thẩm lão đại tới đón Thẩm Gia Văn, xe ngựa là mượn của quán trọ, thời điểm Thẩm Gia Văn ra khỏi cửa, sắc mặt tái nhợt, nhìn bằng mắt thường cũng thấy khó coi tới cỡ nào.

Thẩm lão đại vô cùng đau lòng, sức khỏe của con trai vốn dĩ đã không tốt, lại bị tra tấn một trận như vậy, không biết có tổn hại tới gốc rễ hay không.

Thẩm lão đại rất muốn nói, chúng ta không thi nữa, về thôi không thi nữa.

Nhưng nói như vậy, Thẩm lão đại lại không thể nói ra được, hắn là người biết rõ hơn ai hết con trai đã vì đọc sách mà nỗ lực tới cỡ nào.

Nam Chi lập tức sờ trán Thẩm Gia Văn, hơi nóng lên, lập tức bảo Thẩm lão đại đắp quần áo lên người Thẩm Gia Văn.

Lên xe ngựa, liền bắt mạch cho Thẩm Gia Văn, trên người Thẩm Gia Văn có mùi chua, đã mấy ngày rồi chưa được tắm rửa.

Sau khi trở về nhà trọ nghỉ ngơi, ban đêm lại phát sốt, cho dù nội tâm của Thẩm Gia Văn có mạnh mẽ, nhưng thân thể lại không thể chịu nổi.

Nam Chi canh gác suốt đêm, liên tục thay khăn, trước kia bị ngã xuống nước, bây giờ lại như vậy, thành công khiến Thẩm Gia Văn bị bệnh.

Đại phu có thể kê đơn cho Thẩm Gia Văn, nhưng bảo đại phu thời thời khắc khắc canh chừng bên cạnh thì không được, Thẩm lão đại cảm thấy may mắn vì có Hương Châu đi theo, bằng không chỉ có một mình hắn sẽ rất hoảng loạn nha.

Đặc biệt là còn nhìn thấy Hương Châu làm việc đâu ra đấy, Thẩm lão đại cảm thấy áy náy, cảm thấy mình còn không bình tĩnh bằng một đứa trẻ.

Nhìn Thẩm Gia Văn sốt đỏ bừng mặt, tay Thẩm lão đại run rẩy.

Nam Chi bảo Thẩm lão đại lau người cho Thẩm Gia Văn, bản thân tới cửa hàng mua rượu ngon, loại rượu có độ tinh khiết cao, nhưng loại rượu này được gọi là rượu thần tiên, rất đắt tiền.

Nam Chi khẽ cắn môi quyết định vẫn mua, đột nhiên trong lòng vang lên một giọng nói, để hắn chết, để hắn chết!

Quái vật chiếm cứ thân thể của Thẩm Gia Văn.

Nam Chi ăn ngay nói thật nói với giọng nói trong lòng: “Thẩm Gia Văn của ngươi đã chết rồi, Thẩm Gia Văn này thay Thẩm Gia Văn của ngươi gánh vác trách nhiệm, ta biết tình cảm giữa ngươi và Thẩm Gia Văn rất tốt, ngươi rất đau lòng.”

Chưa nói tới chuyện trong lòng Thẩm Gia Văn có tình cảm gì với Thẩm gia hay không, nhưng hắn đã gánh vác trách nhiệm với Thẩm gia.

Hắn không phải Thẩm Gia Văn, không phải Thẩm Gia Văn!

Giọng nói trong lòng bướng bỉnh nói.

Nam Chi không biết phải nói gì.

Cô sờ sờ ngực, ôm bình rượu trở về, bảo Thẩm lão đại dùng rượu lau nách cho Thẩm Gia Văn.