Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 589: Thanh Vân Chí (25)




Edit: Kim

Trong lòng Nam Chi luôn có một giọng nói thúc giục, không được để ý tới Thẩm Gia Văn đang bị bệnh nặng.

Bây giờ Thẩm Gia Văn rất yếu ớt, thậm chí không cần Nam Chi ra tay, chỉ cần Nam Chi buông tay mặc kệ, Thẩm Gia Văn có thể sẽ chết.

Nhưng Nam Chi nói: “Nhưng ta là đại phu, sau này ngươi cũng là đại phu, thấy người bệnh phải chữa bệnh nha.”

Giọng nói kia im bặt, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Thẩm Gia Văn sốt cao mãi không dứt là một vấn đề lớn, một nam nhân to lớn như Thẩm lão đại, lúc này đôi mắt sưng húp, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà thần phật phù hộ.

Rõ ràng, Thẩm lão đại đã tuyệt vọng đến mức đi cầu xin thần linh phù hộ, sớm biết như vậy đã không cho Thẩm Gia Văn đi thi.

Thẩn thể Thẩm Gia Văn yếu như vậy, sao có thể chịu được sự tàn phá của kỳ thi chứ?

Có lẽ, có lẽ, làm một cái tú tài đã là đủ rồi.

Thẩm Gia Văn không cần phải tiến lên thêm nữa.

So với việc không có vinh hoa phú quý, con trai lại càng quan trọng hơn, mạng của con trai rất quan trọng, hắn không thể sinh con được nữa, con trai chính là nguồn sống của hắn.

Lúc này Nam Chi đã bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, trực tiếp đâm kim lên người Thẩm Gia Văn, để phòng ngừa hắn bị nhiễm lạnh một lần nữa, còn đặt một cái bếp lò trong phòng, rất ấm áp.

Thẩm lão đại ngây ngốc ngồi bên cạnh, đã yên lặng rất lâu, không nói một lời, không nhúc nhích, giống như một tác phẩm điêu khắc.

Thời điểm Nam Chi nỗ lực cứu sống Thẩm Gia Văn, giọng nói trong lòng cũng không còn quấy nhiễu nữa.

Bây giờ hệ thống miễn dịch của Thẩm Gia Văn sắp phát điên rồi, là mặc kệ ký chủ có thể tử vong, vẫn luôn sốt cao không ngừng, chính là đang đánh cược.

Thời điểm giết chết được viruss, ký chủ cũng có thể chết theo.

Không thể uống thuốc vào, Nam Chi tìm một cái cái phễu, rót thuốc vào trong, nôn ra rất nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng nuốt xuống được một ít.

Nam Chi tìm đủ mọi cách để hạ sốt, liên tục bổ sung nước, bằng không hắn sẽ thật sự bị thiêu tới cạn kiệt nước.

Những việc nên làm đều đã làm, đã hai ngày Nam Chi không được chợp mắt, toàn thân cô đổ đầy mồ hôi, quả nhiên là không ổn, không thể thức đêm.

Nam Chi kêu Thẩm lão đại tới canh chừng một lát, cô cần phải chợp mắt một lúc, đầu óc cô quay cuồng, rất khó chịu.

Thẩm lão đại đang ngồi yên bất động cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghe thấy lời Nam Chi nói, vẻ mặt vặn vẹo sợ hãi, “Ta, ta, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?”

Nam Chi: “Ta cần chợp mắt một nén nhang, thật sự quá mệt.”

Lúc này Thẩm lão đại mới hơi thả lỏng một chút, hắn nhìn chằm chằm vào con trai, thi thoảng sờ vào trán con trai, sợ tay mình lạnh ảnh hưởng tới con trai, còn xoa xoa hai bàn tay vào nhau, vùi bàn tay vào trong quần áo ủ ấm, sau đó mới xoa mặt con trai.



Cảm thấy nhiệt độ đã không còn cao như vậy, trong lòng Thẩm lão đại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Hương Châu đang gục đầu xuống bàn, cũng không đánh thức, liên tục tay khăn cho con trai.

Nam Chi tỉnh lại, sờ sờ trán Thẩm Gia Văn, nói với Thẩm lão đại: “Cha, hạ sốt rồi, tỉnh lại sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Thân thể Thẩm lão đại sụp xuống, cuối cùng cũng vượt qua được.

Bộ dạng bất tỉnh lúc này của con trai thật sự dọa người.

Thẩm Gia Văn tỉnh lại, ăn một chén cháo gạo kê, tinh thần hơi khá hơn một chút, nhưng giọng nói vô cùng yếu ớt, “Hai người vất vả rồi.”

Thẩm lão đại thiếu chút nữa đã bật khóc, nói thẳng: “Sau này chúng ta không thi nữa, thân thể quan trọng hơn.”

Nam Chi ở bên cạnh ăn uống, cũng không xen vào, Thẩm Gia Văn nói: “Sau này con sẽ chăm chỉ rèn luyện thân thể.”

Nhưng cũng không có nói là sẽ không đi thi nữa.

Thẩm lão đại nói với Nam Chi: “Ngươi nói với ca ca ngươi đi.”

Nam Chi nói với Thẩm lão đại: “Phú quý tất có nguy hiểm, ca ca muốn làm quan lớn, cần phải trải qua những chuyện này.”

Thẩm lão đại đương nhiên là biết, nhưng phú quý xa tận cuối chân trời, bộ dạng chịu khổ của đứa trẻ lại ở ngay trước mặt.

Thẩm Gia Văn bệnh một trận này, tới thời điểm yết bảng vẫn còn chưa khỏi hẳn, Nam Chi đi xem danh sách trên bảng, trở về nói với Thẩm Gia Văn: “Văn ca, huynh đứng thứ ba trong kỳ thi, huynh thật là lợi hại nha.”

Vẻ mặt Thẩm Gia Văn có chút thất vọng, “Buổi tối ngày đầu tiên ta đã nhiễm lạnh rồi.”

Thời điểm làm bài, chữ viết trước mặt cứ xoay vòng vòng, Thẩm Gia Văn biết cơ thể mình yếu ớt, nhưng không ngờ lại yếu tới mức này.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh xem qua đề một lần, lại nhanh chóng làm xong bài thi, sau đó trạng thái của Thẩm Gia Văn đều là mơ mơ màng màng, đắp tất cả những thứ có thể đắp lên người.

Sau đó là bị người ta đánh thức, Thẩm Gia Văn khó chịu đến mức tưởng như mình sắp chết, thật sự rất khó chịu.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, nhưng lại rất xa xôi, giống như linh hồn đang phiêu đãng.

Khi tỉnh lại có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Thẩm Gia Văn nói với Nam Chi: “Cảm ơn ngươi.”

Bên cạnh có một đại phu thời thời khắc khắc chăm sóc, hắn mới có thể vượt qua được, Thẩm Gia Văn biết tình trạng của mình rất nguy cấp.

Nam Chi nói: “Huynh tỉnh là tốt rồi, ca ca, sau này huynh làm quan lớn rồi, nhất định phải bảo vệ ta.”

Ta chỉ nói vậy thôi, chứ cũng không tin tưởng!



“Được.” Thẩm Gia Văn gật đầu, Hương Châu có ơn cứu mạng hắn.

Nam Chi trở về phòng mình ngủ một giấc dài, đến tận chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Nam Chi nhìn số tiền còn lại trong túi, sắp hết tiền rồi, đã tốn rất nhiều tiền mua thuốc cho Thẩm Gia Văn.

Nam Chi vươn tay ra đòi tiền Thẩm Gia Văn, nói trên người mình không còn bao nhiêu tiền, cần tiền để mua đồ.

Thẩm Gia Văn đưa một ít bạc vụn, nói: “Chúng ta còn phải trở về, không được tiêu đến tiền lộ phí.”

Nam Chi gật đầu, cầm bạc đi ra ngoài.

Sở phủ phái người tới, Thẩm Gia Văn tiếp đón, nói với bọn họ: “Muội muội ta đã đi ra ngoài, chờ tới khi trở về ta sẽ báo lại.”

Quản gia Sở gia nói: “Chúng ta tới đây không phải tìm Thẩm tiểu thư, Sở gia mở tiệc chiêu đãi các học sinh, mời Thẩm cử nhân tới hàn xá.”

Nói xong lại đưa ra một cái thiệp mời.

Thẩm Gia Văn nhận thiệp mời, ho khan, “Thân thể ta bị chút bệnh nhẹ, nếu đi được ta nhất định sẽ đi.”

Quản gia cười ha hả nói được, chờ đến khi Nam Chi quay về, Thẩm Gia Văn nói chuyện này cho Nam Chi nghe, cuối cùng hỏi: “Ngươi có đi không?”

Nam Chi tùy ý nói: “Huynh muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi.”

Thẩm Gia Văn mắc bệnh đi thi, còn có thể đứng hạng ba, thực lực quả thực là không tồi.

Thẩm Gia Văn ho khan, sắc mặt thật sự tái nhợt, hắn nói: “Thân thể ta thấy khó chịu, không đi được.”

Thẩm lão đại lập tức nói: “Vậy không cần đi.”

Còn không quen Sở gia, bây giờ còn tham gia yến hội cái gì.

Đoán chừng là muốn thu phục học sinh.

Nam Chi không có ý kiến, trước khi trở về tới gặp Sở tỷ tỷ một lần là được rồi.

Sở gia tới tìm Thẩm Gia Văn, Thẩm Gia Văn nằm trên giường, bộ dạng thật sự suy yếu, đều đã như vậy, Sở gia cũng không thể ép Thẩm Gia Văn tham gia yến hội được.

Chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.

Quản gia Sở gia nói: “Khi nào Thẩm công tử khỏi bệnh, chủ nhân nhà ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi ngài, mong ngài đừng từ chối.”

Thẩm Gia Văn ngồi dậy, nói với quản gia Sở gia mấy câu rồi lại nằm xuống.

Thẩm lão đại hỏi: “Gia Văn, Sở gia còn cố tình mở tiệc chiêu đãi con, không đi là không được rồi!”