Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 590: Thanh Vân Chí (26)




Edit: Kim

Bệnh của Thẩm Gia Văn có chút ảnh hưởng tới thân thể, thi thoảng lại ho khan hai tiếng, kết hợp với cơ thể yếu ớt, không khác gì người mắc bệnh lao.

Hắn tới yến tiệc của Sở gia, Nam Chi tìm Sở tiểu thư từ biệt, bọn họ phải về nhà.

Sở tiểu thư có chút lưu luyến Nam Chi, “Muội, nếu muội có thể ở lại đây thì tốt quá!”

Nam Chi thẳng thắn nói: “Ta đã xa nhà lâu như vậy, trong thôn còn rất nhiều người đang chờ ta về chữa bệnh.”

Sở tiểu thư chỉ cười nói: “Ca ca muội tới đây tham dự yến tiệc, Sở gia là muốn chọn người để bồi dưỡng.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Vậy sẽ để tỷ gả cho học sinh nào thi đậu sao?”

Liên hôn thời cổ đại hình như rất thích sử dụng phương pháp này.

Sở tiểu thư chỉ nói: “Để mấy thứ nữ trong nhà lựa chọn.”

Nam Chi:……

Nghe giống như chọn cải trắng vậy.

Sở gia đối xử với Thẩm Gia Văn rất nhiệt tình chu đáo, quan tâm hỏi han gia cảnh Thẩm gia, biết Thẩm gia thật sự rất nghèo, người Sở gia cũng không để bụng.

Một người nghèo tới như vậy có thể thi đậu, chỉ có thể nói là ghê gớm.

Nhưng thân thể của Thẩm Gia Văn quả thực hơi yếu một chút, thi thoảng lại khụ khụ hai tiếng, khuôn mặt hơi ửng đỏ của bệnh tật.

Có thể đầu tư, nhưng nếu người không còn, chính là cái gì cũng không còn.

Thẩm Gia Văn đánh giá sắc mặt của người Sở gia, vẫn giữ bình tĩnh, thật may mắn, còn có cái cơ thể yếu ớt này giúp hắn che giấu.

Dù sao thì Thẩm Gia Văn cũng đã là cử nhân, cũng coi như là đã đi lên, lúc này còn cần Sở gia làm cái gì, trừ phi Sở gia có thể lót đường chốn quan trường cho Thẩm Gia Văn.

Lợi dụng các mối quan hệ của Sở gia mở đường cho tiền đồ của Thẩm Gia Văn.

Yến hội kết thúc, Nam Chi chào tạm biệt Sở tiểu thư, Sở tiểu thư đưa cho Nam Chi một gói đồ, Nam Chi mở ra nhìn, bên trong là một ít đồ ăn, còn có một tờ ngân phiếu.

Nam Chi trả ngân phiếu lại cho Sở tiểu thư, giữ lại đồ ăn, không thể vô duyên vô cớ lấy đồ gì có giá trị của người ta được.

Trở lại quán trọ, Nam Chi lập tức hỏi Thẩm Gia Văn: “Sở gia có định tìm cho huynh một người vợ không, có phải là Sở tiểu thư không?”

Tính tình của Sở tiểu thư, là bi xuân thương thu, buồn lo vô cớ, trái tim lại không khỏe, nếu sống trong hậu viện của hắn hẳn là rất gian nan!

Thẩm Gia Văn lắc đầu, “Không có hỏi tới chuyện kết hôn của ta.”

Muốn làm mai mối, trước tiên phải biết đối phương đã kết hôn hay chưa, hiển nhiên, bộ dạng ốm yếu bệnh tật này của hắn, hơi không chú ý một chút sẽ chính là đầu tư vô ích.



Nếu thật sự đầu tư, còn phải cầu hắn không được chết, có vấn đề gì phải lập tức tìm đại phu, sợ xảy ra chuyện.

Nguy hiểm rõ ràng như vậy, Sở gia sẽ không làm.

“Ồ, là như vậy à!” Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn còn may.

Cô nhìn thân thể gầy yếu của Thẩm Gia Văn, cơ thể gầy yếu này sao có thể tìm nhiều nữ tử như vậy, ngươi chịu nổi sao?

Thẩm Gia Văn:......

Ngươi nhìn cái gì, ánh mắt của ngươi thực khinh thường, thực miệt thị.

Ở Thanh Phong Lâu lâu như vậy, còn không phải trả tiền, đúng là chiếm hời, chưởng quầy còn tiễn ba người Nam Chi ra khỏi cửa.

Nam Chi xách theo rất nhiều đồ, khi đến là một túi nhỏ, khi trở về, là túi lớn túi nhỏ.

Thẩm Gia Văn nói: “Những thứ không cần thiết thì không cần mang theo.”

Nam Chi: “Đây đều là quà ta mua cho mọi người trong nhà.”

Nam Chi run run rẩy rẩy khiêng đồ lên thuyền, lần này Nam Chi đã làm sẵn một ít viên chống say sóng, nói không chừng có thể bán được một ít.

Bởi vì Thẩm Gia Văn bị bệnh mà trì hoãn chuyện trở về, chuyến thuyền trước có rất nhiều học sinh, nhưng chuyến trở về này lại rất ít học sinh, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.

Nam Chi ở trong một khoang thuyền, cô đã sớm đặt trước khoang thuyền này, nhưng đến khi lên thuyền, Nam Chi lại phát hiện phòng mình đã bị người ta chiếm mất.

Nam Chi:???

Ngươi ở phòng ta, ta ở đâu?

Đối phương còn cố tình ném một thỏi bạc lại đây, nói phòng này là do chủ tử của bọn hắn trưng dụng, số tiền này đã đủ đền bù tổn thất cho ngươi.

Nam Chi nhìn ánh bạc lập lòe, nheo nheo mắt, “Như vậy không đủ.”

Hạ nhân kia lập tức trợn trừng mắt, “Thỏi bạc lớn như vậy mà còn chưa đủ, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, có mạng lấy tiền không có mạng tiêu đâu.”

Cũng là gặp phải chuyện khẩn cấp, không thể đặt được phòng trước, mới bị lừa gạt như thế.

Thủ hạ nhìn chung quanh một vòng, bây giờ có rất nhiều người nhìn thấy tiểu cô nương này nhận được thỏi bạc, lòng tham trong mắt bọn họ muốn tràn ra ngoài luôn rồi.

“Tốt nhất là ngươi cầm lấy đi.”

Thẩm Gia Văn nhìn thấy tình huống này, lập tức đứng ra giải quyết vấn đề, đối phương đánh giá Thẩm Gia Văn một chút, “Ngươi là thí sinh tới tham gia thi?”

Thẩm Gia Văn gật đầu, “Đúng vậy, phòng của ta nhường cho các ngươi, số bạc này đủ rồi.”



Thẩm Gia Văn nhặt bạc ném trên mặt đất lên, nhét vào tay Nam Chi.

Nam Chi chớp chớp mắt, nói với những người đang đứng xem, “Các ngươi ai có phòng, đổi với chúng ta, ba phòng, thỏi bạc này chia cho các ngươi.”

Rất nhanh có người đứng ra tình nguyện nhường phòng, nhưng bọn họ có ba người, còn cần hai phòng nữa.

Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, thứ ba, rất nhanh đã tìm lại được ba phòng, bạc giao cho bọn họ tự chia.

Bạc trong tay Nam Chi xoay một vòng, phòng cũng có, giống như không tổn thất thứ gì.

Thủ hạ đứng ở khoang thuyền giật giật khóe miệng, vẻ mặt khó hiểu, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Nam Chi vốn định dùng thỏi bạc kia ăn uống thỏa thích trên thuyền, nhưng ngay đến cả chỗ ngủ cũng không có.

Lộ trình không ngắn, Nam Chi cảm thấy mình có thể ngủ chung một giường với người khác, nhưng Thẩm Gia Văn lại không thể.

Trên thuyền này còn biết bao nhiêu người, cũng chỉ còn lại chỗ có thể ngồi xổm.

Mọi người nhìn thấy cô có bạc, muốn cướp bạc, vậy thì dứt khoát đổi phòng đi.

Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, “Đầu óc ngươi xoay chuyển thật là nhanh.” Bỏ tiền, lấy phòng.

Điều khiến Thẩm Gia Văn ngạc nhiên chính là, thỏi bạc lớn như vậy, Hương Châu nói từ bỏ là từ bỏ, không hề có một chút do dự.

Thẩm lão đại đứng bên cạnh, hắn đã nghe thấy Thẩm lão đại hít vào mấy ngụm khí lạnh, hiển nhiên, số tiền khổng lồ như vậy, đối với Thẩm lão đại mà nói, là chưa từng gặp qua.

Khẳng định sẽ không chút do dự nhận lấy, nhưng đã có nhiều người nhìn thấy như vậy, cuối cùng có thể mất cả người lẫn của.

Cho tới bây giờ ở trong phòng rồi, Thẩm lão đại vẫn còn thở dốc, Thẩm Gia Văn nói: “Đi ra ngoài, tài phú không được để lộ ra bên ngoài, mọi người đều biết tới tiền không phải là chuyện tốt.”

“Ta biết, có rất nhiều người vây xem, nhưng ta vẫn rất đau lòng!”

“Tiền từ trên trời rơi xuống sẽ chỉ làm người ta sợ hãi, cha, cha cầm số tiền kia rồi, trong lòng sẽ không được thoải mái, còn không bằng không cầm.”

Thẩm lão đại:……

Tại sao hai người các ngươi có thể hào phóng như vậy, ta là không phóng khoáng đúng không.

Các ngươi đúng là chưa biết nghèo là như thế nào!

Nghèo, có đôi khi còn có thể đánh đổi bằng mạng sống.

Thẩm Gia Văn trấn an nói: “Cha, chuyện quan trọng nhất với chúng ta bây giờ là bình an trở về, mạng của con, cha, và cả Hương Châu quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Thẩm Gia Văn nói xong, lại nhìn về phía thủ vệ đang canh chừng ngoài khoang thuyền.

Nếu muốn căn phòng đó có thể thương lượng với bọn họ, nhưng lại nhất định phải công khai trước mặt công chúng.