Edit: Kim
Miệng nhỏ của Nam Chi blah blah, mang theo tính khí của trẻ con, nhưng nhìn lời nói và vẻ mặt này, mang theo chút hùng hổ dọa người.
Nữ giáo viên bị Nam Chi nói, tức giận đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, “Học sinh như em, quả thực là sự sỉ nhục của trường, căn bản không biết tôn sư trọng đạo.”
Nam Chi phản bác: “Trường học có giáo viên hung dữ như cô, quả thực là sỉ nhục của trường, hoàn toàn không biết yêu thương học sinh, còn cố ý nói lời tổn thương học sinh.”
Thầy Lý:...........
Hắn vội vàng khuyên can, “Được rồi, được rồi, cô Trương đừng nói nữa, mọi người đều là vì đứa trẻ, đứa trẻ này không hiểu chuyện, tôi xin lỗi cô.”
Không ngờ một tiểu bạch thỏ như Thiện Tĩnh, lại có một bộ răng bằng thép.
Kỳ thật cô Trương có chút lợi dụng quyền hạn của giáo viên, luôn thích thể hiện uy nghiêm của mình trước mặt học sinh.
So với các giáo viên nam, có một số giáo viên nữ càng thêm chán ghét học sinh nữ, đặc biệt là những học sinh nữ xinh đẹp.
Đại khái là căm ghét đồng loại, vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, lại có tương lai xán lạn.
Trịnh Quyên dùng một loại ánh mắt không thể tin được mà nhìn con gái, “Sao mày có thể nói với giáo viên như vậy, lễ phép và quy củ tao dạy mày, mày để ở đâu rồi, còn không nhanh xin lỗi cô ấy đi.”
Nam Chi dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn Trịnh Quyên, “Là cô ấy nói lời làm tổn thương con, mẹ, mẹ là mẹ con, mẹ không giúp con, còn muốn con xin lỗi cô ấy?”
“Cô ấy nói như vậy, chẳng lẽ không phải là đang sỉ nhục con sao?” Nam Chi dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Trịnh Quyên, ánh mắt trong veo lại mang theo vẻ đáng thương.
Trịnh Quyên theo bản năng tránh ánh mắt này, lại mang theo một chút ngang ngược nói: “Mặc kệ thế nào, đều không nên nói với cô giáo những lời như vậy.”
Cô Trương có chút đắc ý mà nhìn Nam Chi, giống như cảm thông mà nói với Trịnh Quyên: “Nuôi con gái chính là phải nhọc lòng một chút, đề phòng con gái bị những thứ khác làm tổn thương, lại sợ con gái gửi gắm sai người.”
Lời này khiến cho Trịnh Quyên có thêm đồng minh, đáng tiếc con gái lại không hiểu nỗi khổ tâm của mình.
Trong lòng vô cùng ủy khuất.
Trịnh Quyên lại thúc giục Nam Chi xin lỗi cô Trương.
Mà thầy Lý ở bên cạnh đã xoa xoa giữa mày, ban đầu chúng ta đang nói đến cái gì nha, là vì chuyện điểm 0 của đứa trẻ.
Mà không phải là chèn ép đứa trẻ, bắt đứa trẻ xin lỗi.
Thầy Lý mệt mỏi nói: “Mẹ Thiện Tĩnh, bây giờ chúng ta làm phải làm rõ một chuyện, tại sao Thiện Tĩnh lại làm như vậy, tại sao lại thi được điểm 0.”
“Đứa trẻ là con người, có cảm xúc.”
Có rất nhiều phụ huynh không coi con mình là con người.
Không cầu phụ huynh phải yêu thương con tới cỡ nào, chỉ cần coi đứa trẻ là một cá nhân là được.
Con người a, là chuyện đơn giản cỡ nào, nhưng chuyện đơn giản như vậy, lại không thể làm được.
Trịnh Quyên lập tức hỏi: “Tại sao mày lại thi được điểm 0.”
Vừa nghe tới thành tích, Nam Chi như bị trúng đao, khí thế cũng yếu đi một chút, cô không sợ cãi nhau, nhưng nhắc tới thi cử thì không biết nói thế nào, “Con không biết làm.”
Thầy Lý:.........
“Thiện Tĩnh, có chuyện gì em có thể nói với các thầy cô, không cần nói dối như vậy.”
Nam Chi nói: “Thầy à, em nói thật, em không phải Thiện Tĩnh, em chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, em không biết giải những đề này.”
Ta thật sự nói thật đấy, bây giờ hẳn là ta khoảng tám tuổi đi.
Thầy Lý là người tốt, cũng là giáo viên tốt, khi Thiện Tĩnh bỏ học chạy trốn cùng Hứa Lạc, thầy còn tới tìm cô một lần.
Nhưng mà Thiện Tĩnh đã không thể quay về.
Nam Chi sẽ không lừa thầy Lý.
Mọi người:..........
Cái này so với ‘con không làm được’ còn quá mức hơn.
Thầy Lý vô cùng đau đầu, còn chưa nói gì, đã nhìn thấy Hứa Lạc túm lấy Thiện Tĩnh chạy đi.
“Nhãi ranh, em quay lại đây cho tôi.” Thầy Lý rít gào.
Trịnh Quyên càng tức giận hơn, “Thiện Tĩnh, quay lại đây, nếu mày đi theo cậu ta, tao sẽ không có đứa con gái như mày.”
Không có đứa con gái mất mặt như vậy.
Nam Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua gương mặt dữ tợn của Trịnh Quyên, đột nhiên hiểu ra tại sao Thiện Tĩnh lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Là mẹ nhưng không giống mẹ!
Nam Chi hỏi hệ thống: “Là mẹ ruột thật sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy.”
Nam Chi:……
Còn không bằng không phải đâu.
Nam Chi không cự tuyệt mà chạy theo Hứa Lạc ra khỏi trường học, trước cả khi bảo vệ kịp phản ứng.
Chạy được một đoạn, Hứa Lạc buông lỏng tay Nam Chi ra, chống đầu gối thở dốc, nghiêng đầu nhìn Nam Chi, sau đó cười ha hả.
Nam Chi là vũ công, thể lực rất tốt, chạy một đoạn cũng không có phản ứng gì, cô nhìn Hứa Lạc, “Anh cười cái gì?”
“Tôi không ngờ, một người trầm lặng như em, vậy mà còn biết mắng chửi người.”
Đây là mắng chửi người nha, trong cốt truyện, sau khi Thiện Tĩnh và Hứa Lạc ở bên nhau, vì để biểu hiện khí thế, cô đã học nói đủ loại từ ngữ tục tĩu.
Giống như chỉ có nói chuyện như vậy, mới có thể gần Hứa Lạc hơn, giống cùng một loại người với Hứa Lạc.
Ban đầu, trong lòng còn có chút gánh nặng tâm lý, nói không nên lời, nhưng sau khi vượt qua chướng ngại tâm lý, như nước lũ vỡ đê, cuối cùng không thể quay lại được.
Một người trầm tĩnh giống thiên nga trắng như Thiện Tĩnh, lại biến thành một người phụ nữ bụi đời ma mị.
Nam Chi không nói lời nào, tỏ ra buồn chán, cô chạy ra khỏi trường là vì trốn tránh bị giáo viên hỏi tới mỗi lần lên lớp.
Mỗi lần bị gọi lên trả lời, cô đều không trả lời được, giáo viên kinh ngạc, đơn giản như vậy cũng không biết sao?
Đúng, đơn giản như vậy ta cũng không biết.
Nam Chi rơi hàng hàng lệ chạy đi.
Thế giới này là thế giới mà Nam Chi cảm thấy khổ sở nhất.
Học tập đã khổ, không hiểu gì lại càng thống khổ hơn.
Hứa Lạc đứng thẳng dậy, nói với Nam Chi: “Nhìn mẹ em hung dữ như vậy, nhất định là quản em rất nghiêm đi.”
“Đi, hôm nay tôi đưa em đi dạo một vòng, muốn ăn cái gì cũng được.”
Khi Hứa Lạc cười, trông xán lạn như ánh mặt trời, lớn lên trông cũng không tồi, người như vậy, có thể dẫn bạn tới tự do.
Thấu hiểu lòng người, hiểu nỗi thống khổ trong lòng người khác!
Nam Chi ừm một tiếng, Hứa Lạc vui vẻ dẫn Nam Chi dạo quanh phố ăn vặt, thứ gì cũng lấy cho Nam Chi một xiên, nhưng không trả tiền.
Hơn nữa những người bán hàng rong này còn gọi Hứa Lạc một tiếng Lạc ca.
Hứa Lạc mới chỉ là học sinh cao trung, lại được rất nhiều người lớn tuổi hơn gọi một tiếng Lạc ca, hơn nữa khi hắn cầm lấy mấy thứ này, chủ quán đều là giận mà không dám nói gì, còn phải cười lấy lòng gọi Lạc ca.
Nam Chi cầm xiên thịt, không ăn mà hỏi: “Tại sao anh lại không trả tiền?”
Mua đồ phải trả tiền.
Hứa Lạc cười có chút đắc ý, nói: “Không sao đâu, đều ghi sổ cho cha tôi thanh toán, em cứ ăn thoải mái đi, tiểu gia mời đồ ngốc em.”
Nam Chi:…… Anh mới là đồ ngốc.
Dù sao thì trong suy nghĩ của Nam Chi, loại người cướp đồ của người bán hàng rong, là loại người vô đạo đức nhất, thấp kém nhất, tồi tệ nhất.
Người ta vất vả kiếm tiền, trong nhà còn có con cái phải nuôi dưỡng, còn bị các người cướp.
Dù sao thì Nam Chi cũng nhìn Hứa Lạc dưới góc nhìn của một đứa trẻ, nếu người nhà mình cũng bị cướp, cô sẽ không thể đi học, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Những người này đáng ghét muốn chết.
Nam Chi chán ghét Hứa Lạc.
Nói là ghi nợ, nhưng cũng không biết có đưa tiền hay không, nhìn dáng vẻ kia thì chắc là không đâu.
Trong cốt truyện, Hứa Lạc tránh được, nhưng Thiện Tĩnh lại bị bắt.