Edit: Kim
Nam Chi đem xiên thịt trả lại cho chủ quán, nói với Hứa Lạc: “Tôi không ăn.”
Hứa Lạc nhìn chằm chằm vào Nam Chi một lúc, cuối cùng có chút tức giận nói: “Ồ, đại tiểu thư thật là lương thiện.”
Cuối cùng hắn vẫn trả tiền cho chủ quán, cầm lấy xiên thịt đưa cho Nam Chi, lúc này Nam Chi mới bắt đầu ăn.
Hứa Lạc hỏi: “Ăn ngon không, em đã từng ăn chưa?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc, lắc đầu, “Chưa.” Mẹ Thiện Tĩnh tuyệt đối sẽ không cho phép cô ăn đồ trong quầy hàng rong, nói là không sạch sẽ.
Hơn nữa, Thiện Tĩnh còn là vũ công, không thể ăn những thứ này, thân thể cô cần uyển chuyển nhẹ nhàng, làn da trắng đến phát sáng, ăn chút đồ dơ bẩn, gan phải lọc chất bẩn, quá tải, làn da sẽ xấu đi.
Hứa Lạc lập tức nói: “Vậy để tiểu gia đưa em đi ăn khắp con phố này, em nói cho tôi biết, em có đồng ý đi theo tôi không, sống một cuộc sống mà em muốn, tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Nam Chi ăn từng miếng nhỏ, rất chậm rãi, đầu lưỡi có lẽ chưa từng thử qua hương vị này, không dám ăn nhiều.
Cô thở ra, hỏi: “Vậy anh đối xử tốt với tôi như thế nào?”
Hứa Lạc nói: “Tôi có một miếng ăn, tuyệt đối sẽ không thiếu phần em.”
Nam Chi ồ một tiếng, ngay lúc Hứa Lạc đang vui vẻ, Nam Chi thất vọng mà nói: “Chỉ có như vậy thôi sao, chỉ có thể ăn no thôi sao?”
Sắc mặt Hứa Lạc lập tức cứng đờ, “Nhưng tôi có thể cho em tất cả những gì tôi có.”
Nam Chi chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, mang theo một loại cảm giác thuần khiết, khi đặt vào một cô gái, lại có vẻ ngốc nghếch, nhưng cũng mang vẻ thuần khiết làm người ta không đành lòng phá hủy.
“Cho tôi tất cả sao, có biệt thự không, có xe không, có giúp việc không, có đầu bếp nấu những bữa ăn đặc biệt cho tôi không?”
Hứa Lạc:……
Em đoán xem tại sao tôi lại không có những thứ này!
Hứa Lạc thẹn quá hóa giận, “Đúng, đúng, tôi không thể cho em những thứ này, nhưng em ở trong căn nhà kia, thật sự vui vẻ sao, cha mẹ em thật sự yêu thương em sao?”
Nam Chi buông tay không nói gì, chờ tới khi ta có thể kiếm tiền, cha mẹ sẽ không thể quản được ta nữa.
Giọng Hứa Lạc chậm lại, “Cha mẹ em không yêu thương em, bọn họ chỉ coi em là công cụ, một công cụ để đạt được vinh quang, bọn họ sẽ không yêu em, thời điểm em không thể mang lại hạnh phúc cho bọn họ, bọn họ sẽ vứt bỏ em.”
“Tôi đã thấy rất nhiều bậc cha mẹ ích kỷ như vậy, thật không may, cha mẹ em cũng là loại người này.”
Nam Chi: “Ồ!”
Hứa Lạc có chút không cam lòng, “Đây là phản ứng của em sao?”
Nam Chi chớp chớp mắt, “Tôi phải phản ứng thế nào, cha mẹ tôi còn không yêu tôi, chẳng lẽ tôi còn mong đợi người ngoài yêu tôi?”
Ta có thể tự yêu chính mình.
Ta không sợ người khác không yêu ta, ta sợ làm bài tập, ta thật sự không hiểu!
Hứa Lạc:……
Hắn cảm thấy khắp nơi đều là chướng ngại vật, luôn cảm thấy Thiện Tĩnh này có phải hơi ngốc hay không, đầu óc khác hẳn người bình thường.
Người khác nghe được những lời như vậy, đều sẽ đau lòng, cô lại hoàn toàn không tin.
Biết cha mẹ không yêu thương mình, là một chuyện tàn khốc tới cỡ nào.
Hứa Lạc thở dài, “Đáng tiếc, tôi không thể cho em được những thứ mà em nói, nếu có thể, tôi cũng muốn mình có một gia đình trọn vẹn, có cha mẹ yêu thương, giàu có.”
Nam Chi nói tiếp: “Đúng vậy, anh không phải.”
Hứa Lạc: “…… Bởi vì tôi không phải, cho nên, tôi mới muốn đối xử tốt với em, chẳng lẽ tôi không thể thích em sao?”
“Thiện Tĩnh, tôi thích em, rất thích em, tôi có thể cho em cả mạng sống của mình.”
Nam Chi:……
Ta không hiểu, nhưng đã bị sốc rồi.
Đặc biệt là bây giờ Hứa Lạc còn đang bóp eo cô, tiến đến càng lúc càng gần, Nam Chi biết, Hứa Lạc muốn hôn cô.
Trong TV đều diễn như vậy.
Nam Chi cũng thò lại gần, Hứa Lạc càng thêm vui mừng, tay bóp eo Nam Chi chặt hơn.
“Đông……”
“A……”
Hứa Lạc che trán lại, đầu óc ong ong, “Đầu của em làm bằng sắt sao?”
Hắn vừa hít vào mấy ngụm khí lạnh vừa xoa trán, Nam Chi cũng xoa trán, “Ai cho phép anh làm chuyện thất lễ như vậy, không màng tới ý nguyện của phụ nữ mà cưỡng ép là phạm tội.”
Hứa Lạc:……
Em có muốn nghe xem là em đang nói gì không?
Tôi hận cái đầu gỗ nhà em!
Hứa Lạc vừa tức giận vừa buồn cười, xoa lên vết đỏ trên trán, buồn cười nói: “Được được được, là tôi sai.”
Nhưng mà, cảm giác chạm vào vòng eo mềm mại vẫn còn vương trên tay, eo của phái nữ đều nhỏ như vậy sao, người học hành không nghiêm túc như Hứa Lạc, nhớ tới một câu, một tay có thể ôm hết.
Vòng eo nhỏ như vậy, khi múa, mới có thể làm ra các động tác khó, tạo ra những độ cong đáng kinh ngạc.
Không biết tại sao, nhưng chỉ suy nghĩ một chút, Hứa Lạc đã cảm thấy choáng váng.
Thích Thiện Tĩnh, thật sự, thật sự rất thích Thiện Tĩnh.
Thời điểm ôm cô trong lòng, thật sự là ngay đến cả mạng cũng có thể cho cô.
Hắn cũng đã nói như vậy.
Nam Chi thờ ơ, “Mạng của anh thì đáng giá lắm sao, tôi lấy mạng của anh thì có ích lợi gì, mạng của anh đối với tôi mà nói, là vô dụng.”
Hứa Lạc:……
Tôi thật sự hận chết cái đầu gỗ nhà em.
Hứa Lạc nói: “Tôi thích em, có thể vì em mà trả giá bằng cả mạng sống.”
Nam Chi nói thẳng: “Tôi không cần mạng sống của anh, nếu không thì lần thi này anh đạt được hạng mười đi.”
Đây mới là điều thống khổ nhất đúng không?
Dưới áp lực của việc liên tục nhận được trứng ngỗng cùng với sự chú ý của các giáo viên, Nam Chi đã sinh ra sợ hãi đối với việc học tập.
Hệ thống:……
Chính là dục tốc bất đạt.
Hứa Lạc:……
Sắc mặt Hứa Lạc hơi bình tĩnh lại một chút, thi đạt hạng mười, bảo hắn đi chết đi còn nhanh hơn.
Sắc mặt hắn mang vẻ mỉa mai, liếc xéo Nam Chi, “Như thế nào, em muốn cứu vớt tôi sao, muốn thay đổi tôi sao, tôi vốn là như thế này.”
Nam Chi không nói nên lời, “Chuyện này anh còn không thể làm được, còn nói yêu tôi, ngay cả mạng cũng không cần, biết không ai cần mạng của anh, cho nên mới tùy tiện nói.”
“Ồ, anh muốn thay đổi tôi, nhưng bản thân anh lại không muốn thay đổi mình, anh nghĩ cũng thật là đẹp.”
Cô hơi nâng cằm lên, để lộ đường cong quai hàm mượt mà và chiếc cổ thon dài, giống như một con thiên nga kiêu hãnh duyên dáng, đang vươn cổ.
“Tôi cũng chính là tôi, tốt đẹp như vậy, tôi mới không thay đổi đâu.”
“Bản thân anh kém cỏi lại muốn thay đổi người khác giống như anh, anh kém cỏi như vậy còn muốn thích người khác, đúng là bá đạo nha!”
Tất cả đều vô nghĩa, nói những thứ này, còn không bằng đưa cô tới một nhà hàng ăn một bữa ngon đâu, ăn những đồ ăn tốt một chút, mà không phải là những thứ này.
Không phải là Nam Chi ghét bỏ những thứ này, mà là mới ăn một lần, đã cảm thấy khó chịu.
Đói bụng quá nha!
Cái gì mà mạng với không mạng, cô không mang tiền, lần sau nhất định phải mang tiền, bằng không chỉ có thể bị người ta đưa đi ăn những thứ không thích ăn, hoặc là những món không thể ăn.
Hứa Lạc:……
Làm thế nào mà cô có thể cứng rắn như vậy?
Cứng rắn đến mức trong lòng Hứa Lạc bốc hỏa, đặc biệt là bộ dạng kiêu ngạo kia, thật sự là làm một người trắng tay, ngoại trừ cái mạng thì cái gì cũng không có nhìn thấy mà tức giận.
Trong lòng bỗng dâng lên một cổ lệ khí khôn tả, muốn kéo ánh trăng sáng như vậy rơi vào thế giới bẩn thỉu, nhìn ánh trăng sáng bị nhân gian vấy bẩn.
Nhưng mà, Hứa Lạc lại không nghĩ tới, thứ hắn yêu chính là ánh sáng của mặt trăng kia, chờ tới khi mặt trăng không còn vầng ánh sáng nữa, hắn cũng sẽ không yêu.
Hứa Lạc biết mình không phải người tốt, là tiểu bụi đời cặn bã trong miệng người khác, nhưng bị người trong lòng nói như vậy, vẫn làm Hứa Lạc cảm thấy vô cùng khó chịu.