Edit: Kim
Trịnh Quyên nỗ lực nuôi dạy con cái như vậy, chính là vì muốn cái con đột phá giai cấp hiện tại.
Liều mạng tiến lên.
Thiện Thành có khả năng kiềm chế tính tình tốt hơn Trịnh Quyên, hắn nói với Nam Chi: “Mẹ con vì lo lắng cho con, mới sốt ruột một chút.”
Nam Chi gật đầu, “Con biết.” Trịnh Quyên là thật sự sốt ruột.
Thậm chí còn có hoảng loạn rõ rệt.
Thiện Thành còn nói thêm: “Cha nghe nói con yêu đương, đối phương còn là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp?”
Nam Chi lắc đầu, “Không phải, con không quen anh ta, chúng con không có quan hệ gì cả.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Mày còn nói mày không yêu đương với cậu ta, vậy mày chạy theo cậu ta làm cái gì, hai chúng mày muốn làm gì?”
“Mày là một đứa con gái, phải biết liêm sỉ, đừng làm mấy việc bẩn thỉu làm mất mặt gia đình.”
Nam Chi ngơ ngác nhìn Trịnh Quyên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ luôn nói những lời như vậy để làm tổn thương con, hạ thấp con?”
Trịnh Quyên như nghẹn lại, lập tức nói: “Tao là mẹ mày, tao là vì muốn tốt cho mày, ngày nào tao cũng nói những lời này, là vì muốn mày nghe lọt vào tai.”
Nam Chi: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, mẹ là mẹ của con, người không biết, còn tưởng chúng ta là kẻ thù đấy, lúc nào mẹ cũng nguyền rủa mắng chửi con.”
“Mẹ, lực niệm chú của con người rất lớn, ngày nào mẹ cũng mắng con là tiện nhân, con sẽ thật sự trở thành tiện nhân.”
“Ngày nào mẹ cũng đem câu mất mặt treo trên miệng, mẹ sẽ thật sự mất mặt.”
Người có miệng quạ đen như Nam Chi, hiểu rất rõ loại cảm giác này.
Bầu không khí trong nhà luôn không tốt, Trịnh Quyên rất hung dữ, khủng bố với người thân.
Trịnh Quyên bị lời hờn dỗi của đứa trẻ chọc giận tím mặt, “Thiện Tĩnh, tao là mẹ của mày đấy?”
Nam Chi trầm mặc một hồi, “Con không có nói mẹ không phải là mẹ của con nha?”
Nếu có thể, chị Thiện Tĩnh không muốn Trịnh Quyên làm mẹ của mình.
Nhìn thấy Trịnh Quyên rít gào, khuôn mặt dữ tợn, trái tim cô theo bản năng co rúm lại.
Chỉ khi được múa, toàn tâm toàn ý mà múa, Thiện Tĩnh mới có thể là chính mình, phóng thích bản ngã, một khi không múa, Thiện Tĩnh sẽ trở nên thấp thỏm bất an.
Như một con quạ đứng trên cành cây trong gió lạnh.
“Bang……”
Trịnh Quyên vô thức đập đũa xuống bàn, phát ra âm thanh rất lớn, đây đã là cách làm quen thuộc của Trịnh Quyên, khi bản thân rơi vào thế hạ phong, hoặc là muốn có thêm can đảm, hoặc là muốn phô trương uy phong, bà đều sẽ gây ra tiếng động thật lớn.
Động tĩnh như vậy đối với các thành viên trong gia đình mà nói, là rất không thích, đây giống như là phát súng mở đầu trên chiến trường.
Thiện Thành không vui liếc nhìn Trịnh Quyên, Trịnh Quyên đã nhận ra ánh mắt của Thiện Thành, một ngón tay co rúm lại, nhưng vẫn nói với Nam Chi: “Mày vẫn không biết lỗi của mày.”
Nam Chi chân thành nói: “Con sai rồi, con đều sai rồi.”
Bà nói tôi sai thì là tôi sai đi, tôi sẽ không tranh cãi với bà.
Dù sao thì khi đối mặt với cha mẹ Thiện Tĩnh, Nam Chi đều là thái độ ‘A, đúng đúng đúng, các người nói đúng’.
Thiện Tĩnh đối với cha mẹ có chờ mong, đằng sau mọi hành vi của cô đều là vì muốn cha mẹ thay đổi, cha mẹ sẽ yêu thương mình.
Cho dù Trịnh Quyên có hung dữ như vậy, luôn đối xử khắc nghiệt với cô, kiểm soát cô, nhưng vẫn là yêu thương cô có đúng không?
Nhưng đối với Nam Chi mà nói, đây chỉ là người nuôi dưỡng cô mà thôi.
Cho ăn, đưa tiền là được, lại cũng không phải là mẹ cô.
Nam Chi suy nghĩ rất đơn giản, bà đã không nghĩ tới những lời nói đó sẽ làm tổn thương tôi tới mức nào, không quan tâm đến tôi đau lòng, bà ăn bản không yêu thương tôi.
Nam Chi nhanh chóng đưa ra kết luận, sau đó sử dụng cách tốt nhất để sinh tồn.
Muốn múa, vậy thì dùng tiền của cha mẹ để học múa, sau này bọn họ già rồi, cũng không đánh được cô.
Có thể nói, là cực kỳ đơn giản, một cách không thể đơn giản hóa hơn được nữa.
Hệ thống trầm mặc một lúc, nói: “Như ngươi bây giờ, đã đủ tư cách làm một dây leo.”
Vứt bỏ hết những tình cảm vô nghĩa, cũng không vì cha mẹ không thấu hiểu mà đau lòng, chỉ có một mục đích rõ ràng.
Mọi nỗi buồn và tuyệt vọng đều là những cảm xúc do kẻ yếu tạo ra dưới sự kiểm soát của kẻ mạnh.
Nhưng khi bản thân đã mạnh lên, có thể trả thù, cũng có thể bỏ qua, nhưng càng có nhiều người sa vào cảm xúc trong quá khứ, cho dù đã thành công, cho dù đã lớn mạnh.
Nam Chi vui vẻ, “Thật vậy sao, ta đủ tư cách làm dây leo rồi sao, sau này ta sẽ trở thành dây leo và hoa lan sao?”
Hệ thống: “Kỳ thật, làm người khá tốt.”
Nam Chi: “Làm hoa cũng khá tốt.”
Bây giờ một mình ta có thể đấu với ba người khác trong nhà.
Con gái xin lỗi, thỏa hiệp, theo lý thuyết mục đích của Trịnh Quyên đã đạt được, nhưng bà nhìn mặt con gái, hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, chỉ cảm thấy nghẹn muốn chết.
Con gái ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt thoải mái, không hề có một chút thái độ khi nhận sai nào.
Trạng thái này là điều Trịnh Quyên không thích nhất, bà càng tức giận hơn, nói: “Tao thấy mày căn bản không biết sai.”
Nhìn Trịnh Quyên dữ tợn, trên khuôn mặt đều là chấp niệm ‘tao muốn thắng’, Nam Chi cúi đầu nói: “Con biết sai rồi mẹ, con ăn cơm xong rồi đi luyện múa.”
Đến phòng luyện múa tản bộ, luyện múa sau bữa tối không tốt cho sức khỏe, chỉ để lừa gạt người khác là được.
Trịnh Quyên nghiến răng nghiến lợi: “Ba tiếng.”
Nam Chi khiếp sợ, ba tiếng, ta còn muốn đi ngủ nha!
Nhìn thấy con gái như vậy, trong lòng Trịnh Quyên mới cảm thấy thoải mái, “Ba tiếng đã là quá ít, mày nghĩ đến sai lầm lần này mày mắc phải đi, dính líu tới tiểu bụi đời kia, gia đình chúng ta là như thế nào, tiểu bụi đời kia là loại cặn bã gì, còn vì tiểu bụi đời kia mà thi được 0 điểm.”
“Như thế nào, mày cũng muốn trở thành bụi đời sao?”
“Thi được 0 điểm thì lợi hại lắm à?”
“Có cái gì đáng tự hào?”
Nhìn con gái và tiểu bụi đời kia chạy ra khỏi văn phòng, Trịnh Quyên ở trong văn phòng tức tới mức thở dốc.
Nữ giáo viên họ Trương kia tỏ ra đồng cảm, rót cho Trịnh Quyên một cốc nước, phân tích với Trịnh Quyên: “Đứa trẻ chính làm ham chơi, thi được trứng ngỗng lại cảm thấy như vậy là lãng mạn, cảm thấy như vậy là ngầu.”
“Con cái là đối tượng khó kiểm soát nhất của cha mẹ, càng không cho phép làm thì càng nhất định phải làm.”
Đôi mắt Trịnh Quyên đỏ lên vì tức giận, “Đúng là đê tiện, cái tốt không học, lại cố tình học thứ này.”
Thầy Lý nhìn hai người phụ nữ, đau đầu muốn chết, không nhịn được mà bênh vực Thiện Tĩnh một câu, “Thiện Tĩnh không phải là đứa trẻ như vậy, trong lớp học múa con bé rất nghiêm túc.”
Học tập nghiêm túc như vậy, thi được trứng ngỗng là chuyện gì nha!
Bất luận là đằng sau có mục đích gì, đã dạy học, làm giáo dục nhiều năm như vậy, thầy Lý biết, gặp phải chuyện này, chuyện cần làm không phải là đi tìm nguyên nhân, mà là phân tích mục đích đằng sau hành vi này.
Nhìn thấy những hành vi của Trịnh Quyên, thầy Lý càng thêm chắc chắn, đứa trẻ là vì muốn trả thù mẹ.
Có vài đứa trẻ phản nghịch, thậm chí còn làm tổn thương tới chính mình, một là làm bản thân dễ chịu hơn một chút, hai là cũng biết hành vi của mình sẽ làm cha mẹ hoảng sợ, làm cha mẹ đau đớn.
Nhưng có rất nhiều đứa trẻ không biết được mức độ nghiêm trọng của việc này, sau đó dẫn tới bi kịch, đứa trẻ không thể quay về được nữa.
Cha mẹ cũng rất đau lòng, mục đích đã đạt được, nhưng chính mình cũng bị hủy hoại.