Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 619: Ánh Trăng Sáng (5)




Edit: Kim

Bị người ta coi thường, thậm chí còn không buồn che giấu, Thiện Tĩnh hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.

Cô gái này, ỷ vào việc hắn thích cô, mới muốn làm gì thì làm, nhưng nếu thật sự làm tổn thương tới Thiện Tĩnh, Hứa Lạc lại không nỡ.

Thời điểm hắn đi ngang qua phòng vũ đạo, chỉ một ánh mắt đã làm hắn sửng sốt, khắc thật sâu vào trong lòng hắn.

Nhưng đối với Thiện Tĩnh mà nói, lại là vô cùng đen đủi, đang tốt đẹp ở trong phòng luyện tập, kết quả lại bị người ta nhìn trộm.

Ngàn vạn lời có thể gộp thành một câu, đừng yêu một kẻ đẹp trai nhưng lại vô dụng như Hứa Lạc, đừng vì một chút hư vinh không quan trọng như vậy.

Giống như bị người ta sợ hãi, nhưng cũng giống như được người ta tôn sùng.

Một lúc sau, Nam Chi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hứa Lạc, “Ồ, tôi biết rồi, chính là anh không muốn mời tôi ăn cơm?”

Hứa Lạc:……

Trong đầu em ngoài ăn ra còn có thứ khác không?

Đúng là một cái đầu gỗ, cạn lời rồi!

Đúng là đồ ngốc!

Hệ thống: “Đây là đàn ông đang nói lời ngon tiếng ngọt.”

Nam Chi: “Phiền muốn chết, ta đói bụng, còn nói cái gì mà mạng với không mạng, ta lại không phải là tội phạm giết người, lấy mạng người khác làm gì.”

Hệ thống:……

Quả nhiên, còn quá sớm để nói với đứa trẻ mấy thứ này.

Nhìn vẻ mặt táo bón của Hứa Lạc, đứa trẻ nói thẳng, anh đừng để ý nha.

Nam Chi nói với Hứa Lạc: “Anh có thể cho tôi mượn chút tiền không, tôi phải về nhà.”

Ta muốn bắt xe về nhà nha!

Bụng đói, còn không có chỗ ở, không về nhà thì làm gì.

Hứa Lạc hận rèn sắt không thành thép nói: “Đã như vậy rồi mà em còn muốn trở về?”

Nam Chi kinh ngạc: “Tôi không về nhà thì đi đâu?”

Hứa Lạc: “Bọn họ đối xử với em như vậy, em còn muốn về?”

Nam Chi không nói nên lời: “Tôi không về nhà thì đi đâu?”

Người này thật ngốc nha, ta phải nói tận hai lần.



Hứa Lạc nói: “Tôi tìm chỗ ở cho em là được chứ gì?”

Trong cốt truyện, Hứa Lạc đưa Thiện Tĩnh về nhà, là một nơi nhỏ bé, hỗn loạn lại bừa bộn, Hứa Lạc xin lỗi Thiện Tĩnh, Thiện Tĩnh vì bảo vệ lòng tự trọng cho Hứa Lạc, nói, đã là rất tốt rồi, bằng không ngay đến cả một nơi để ở cô cũng không có.

Nhưng đối với Nam Chi mà nói, căn phòng kia vừa nhỏ vừa đổ nát, bừa bộn, ta phải về sống trong căn nhà sạch sẽ, ta còn muốn đi học, múa, sau này còn phải trở thành một vũ công.

Chị Thiện Tĩnh rất hối hận khi từ bỏ múa, nhìn thấy các bạn mình đứng trên sân khấu, tỏa sáng rực rỡ, thì vô cùng hâm mộ, rất muốn khóc.

Cô bỏ học, rời khỏi nhà, không bao giờ múa nữa.

Giống như đã hoàn toàn cắt đứt khỏi cuộc sống trước kia của bản thân mình.

Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, nhà của tôi chính là vừa nhỏ vừa đổ nát, không bằng căn nhà lớn của em, nhưng em sống trong ngôi nhà như vậy, em có cảm thấy vui vẻ không?”

Nam Chi lắc đầu, Hứa Lạc thấy vậy nói tiếp: “Đúng rồi, cho dù có là một căn nhà hoa lệ, nếu không có tình yêu, đó chỉ là một cái lồng giam lạnh lẽo mà thôi.

Nam Chi vẫn lắc đầu, “Ý của tôi là, ở trong căn nhà đó không biết có vui vẻ hay không, nhưng khẳng định là rất thoải mái.”

Đi theo Hứa Lạc không có chỗ ở cố định, hoặc là ở trong phòng khách sạn rẻ tiền bẩn thỉu, hoặc là ngủ trong quán bar hỗn loạn đến hừng đông, cả đám người nằm tứ tung ngang dọc trên sô pha.

Hứa Lạc thất vọng nhìn Nam Chi, cảm thấy ánh trăng sáng như vậy, căn bản không phải là ánh trăng sáng trong lòng hắn.

Nam Chi lại hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn tiền không, nếu không, chờ tới khi tôi trở về rồi sẽ trả lại anh gấp đôi.”

Thật sự nên về nhà, bằng không sẽ không kịp ăn cơm chiều.

Hôm nay mẹ Thiện Tĩnh đã tức giận thành như vậy, khẳng định là phải làm loạn tới nửa đêm mới được đi ngủ.

Nam Chi cảm thấy làm thiếu niên không thể hưởng thụ sự khoan dung và cưng chiều như trẻ nhỏ được nữa.

Hứa Lạc nghiến răng nghiến lợi, “Tôi có thể cho em, không cần trả lại gấp đôi, tôi không cần em phải trả lại.”

Nam Chi nghiêm túc nói: “Mượn tiền phải trả lại.”

Hứa Lạc không kiên nhẫn nói: “Em thích trả thì trả.”

Nam Chi giơ tay vẫy một chiếc taxi, tuy rằng Hứa Lạc vẫn còn tức giận, nhưng vẫn theo Nam Chi lên xe, “Tôi đưa em về.”

Để một cô gái về nhà một mình không an toàn, hắn tự nhận mình là một người có phong độ, sẽ không mặc kệ nhìn người phụ nữ của mình rơi vào nguy hiểm.

Hứa Lạc đứng trước một cái biệt thự, ở đất thành thị có thể có được một căn biệt thự, cho dù có không nằm trong khu biệt thự, thì cũng là chuyện rất không dễ dàng.

Thiện Tĩnh thật sự có thể coi là bạch phú mỹ.

Nam Chi nói với Hứa Lạc: “Cảm ơn anh, anh trở về đi.”

Hứa Lạc cảm thấy mình giống như một cái công cụ hình người, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Thiện Tĩnh, hắn lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

“Ồ, vẫn còn biết đường quay về cơ à, đã dám bỏ chạy cùng tiểu bụi đời kia, tao còn tưởng mày sẽ vĩnh viễn không quay về đấy?” Trịnh Quyên âm dương quái khí nói.



Bà biết con gái dễ dàng quay về như vậy, là vì cô không có nơi nào để đi.

Trước kia không phải là cô chưa từng làm ầm lên bỏ nhà đi, nhưng không phải lần nào cũng tự mình quay về sao?

Cũng là Thiện Tĩnh may mắn, bằng không thật sự rất dễ gặp phải người xấu.

Trịnh Quyên vô cùng kiên quyết và tàn nhẫn, trong việc trấn áp khí thế và lòng phản kháng của con gái, cho dù con gái có mất tích một ngày, bà cũng không đi tìm.

Mỹ danh là, chỉ cần thỏa hiệp một lần, về sau sẽ là thỏa hiệp nhiều lần, lấy cái lý do này để áp chế người.

Trịnh Quyên sẽ không chấp nhận sự uy hiếp này.

Thiện Tĩnh bỏ nhà đi, Thiện Tĩnh tự mình trở về.

Cô làm ầm ĩ như thế này, là muốn làm cho cha mẹ biết mình đang tức giận, chạy ra ngoài nửa ngày, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

Thậm chí Trịnh Quyên còn lười đi tìm.

Cốt truyện, Thiện Tĩnh cùng Trịnh Quyên cãi cọ, Thiện Tĩnh mấy ngày không về nhà, Trịnh Quyên ở trong nhà khóc, nhưng không đi tìm đứa trẻ.

Vẫn là cha Thiện Tĩnh báo cảnh sát, tìm được người rồi, nhưng Thiện Tĩnh không muốn trở về, Trịnh Quyên khẽ cắn môi, thật sự nhẫn tâm không cần con gái.

Cũng rất đau lòng, bà nơi chốn suy nghĩ vì con gái, bồi dưỡng con gái, nghĩ tới mọi thứ cho cô, nhưng mà, cô lại vì một tên bụi đời mà đến cả người nhà cũng không cần, thật sự làm người ta đau lòng.

Mày không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần mày.

Một lần này là cả một đời, không ai chịu cúi đầu.

Nam Chi nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn, bực bội gì đó, lòng tự trọng gì đó, toàn bộ đều biến mất, cô ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Trước khi ăn cơm, cô còn nói với Trịnh Quyên: “Con cảm thấy mẹ nói đúng, con đều nghe theo mẹ.”

Sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.

“Mày, mày……” Trịnh Quyên có chút kinh ngạc, không chắc chắn nhìn con gái, cúi đầu dễ dàng như vậy sao?

Thiện Tĩnh là một người quật cường tới cỡ nào, Trịnh Quyên đã quá quen, bà không nhịn được mà hỏi: “Mày lại đang có ý đồ gì?”

Đứa con gái này, Trịnh Quyên đau đầu muốn chết, vừa ngu ngốc vừa cứng đầu, cứng đầu giống như một con lừa.

Nam Chi lập tức làm nũng, “Mẹ, con không có ý đồ gì cả.”

Trịnh Quyên lập tức nhíu mày, ngay cả Thiện Thành cũng quay đầu nhìn con gái, Thiện Dương mười bốn tuổi cũng nhìn chị gái bằng vẻ mặt kinh hoàng.

Chị không sao chứ, thật sự không sao chứ?

Nhìn giống như một người mắc bệnh nặng!

Thiện Thành có dáng vẻ của một người thành đạt, tinh anh trong xã hội, hắn là giám đốc điều hành của một công ty lớn, cũng xem như là một người thuộc tầng lớp trung lưu.