Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 625: Ánh Trăng Sáng (11)




Edit: Kim

Nam Chi bây giờ đã học được, gặp phải người mà mình có nói với bọn họ, bọn họ lại giống như người điếc, chính là không nghe không nghe.

Trực tiếp động thủ là cách tốt nhất, tốt nhất là ra tay trước, bọn họ tới đây gây chuyện trước, vậy phải nhanh chóng giải quyết phiền phức.

Các bạn học:..........

Nhìn không hiểu, nhưng bị sốc rồi!

Đã học cùng với bạn học Thiện Tĩnh được hai năm, còn không phát hiện ra bạn học Thiện Tĩnh là cái dạng này.

Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu bất ngờ mà chúng tôi không biết?

Luyện múa có thể luyện thành như vậy sao, tất cả các vũ công đều có thể đánh nhau sao?

Thầy Lý:???!!!

Hắn đỡ trán, làm gì vậy, làm cái gì vậy?

Nam Chi, Nam Chi lại khóc: “Thầy ơi, bọn họ muốn đánh em, em sợ quá.”

“Em không có đánh mạnh, thầy xem bọn họ không hề chảy máu đâu.”

Các bạn học sôi nổi giải thích ( cáo trạng) với giáo viên, là mấy người này hùng hổ tiến vào, đá ngã bàn ghế của chúng em, còn muốn đánh Thiện Tĩnh.

Thầy Lý hít sâu một hơi, xách mấy học sinh kia đi, mấy người bạn của Hứa Lạc nhìn Nam Chi bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Vừa hoảng sợ lại vừa hoài nghi!

Hứa Lạc nói Thiện Tĩnh người cũng như tên, vừa lương thiện vừa trầm tĩnh, chính là thiên nga trắng.

Nhưng thiên nga trắng này mổ người rất đau nha, đặc biệt là trên mặt cô còn vương nước mắt, cười với bọn họ, quỷ dị không nói nên lời.

Hứa Lạc có biết mình thích một cô gái không bình thường hay không?

Thầy Lý cảnh cáo mấy học sinh không được trêu chọc Thiện Tĩnh.

Trong lòng mấy người ủy khuất, chúng tôi trêu chọc Thiện Tĩnh thế nào, không thấy Thiện Tĩnh kia không phải người tốt hay sao.

Thầy Lý cảnh cáo một phen, sau đó lần lượt đưa những người này về lớp, hơn nữa còn chào hỏi chủ nhiệm lớp của bọn họ.

Nam Chi lại một lần nữa bị gọi lên văn phòng, thầy Lý nhìn Nam Chi không nói gì, một lúc lâu sau mới thở dài nói: “Đừng tùy tiện đánh người.”

Nam Chi gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn, “Được, em nghe lời thầy.”



Thầy Lý:.........

Thầy Lý cũng có phần tin tưởng đứa nhỏ này thật sự rất khỏe, học múa cũng là việc rất tốn sức, thân thể phải linh hoạt, lại ở độ tuổi sức mạnh không chênh lệch nhiều lắm, hoàn toàn có thể đánh thắng được.

Nam Chi nghe thầy Lý dạy dỗ xong, lập tức đi đến phòng tập múa, tâm trạng cô đang vui vẻ, còn ở trong phòng tập nhào lộn thêm mấy vòng.

“Ồ, đây là bị gai hoa hồng đâm hả?” Một người đàn ông trung niên đánh giá khuôn mặt Hứa Lạc, còn chậc lưỡi hai tiếng, “Mặt mũi bầm dập thế này, chắc khuôn mặt đẹp trai sẽ không bị hủy dung đi.”

“Ngay cả một đứa con gái cũng không trị được, nếu muốn thì cứ trực tiếp đè lên là được, làm sao phải dong dong dài dài giống như mày, cũng không biết mình đang làm cái gì.”

Ánh mắt người đàn ông hung ác, thời điểm nhắc tới phụ nữ, giống như đang nói tới một món đồ.

Trong môi trường như vậy, phụ nữ cũng giống như thuốc lá, rượu bia, chỉ là đồ tiêu khiển mà thôi.

Một đứa con gái mà Hứa Lạc còn chưa nắm được, còn bị đánh cho bầm dập mặt mũi, ở nơi này chính là một sự sỉ nhục.

Hứa Lạc không về nhà mà đến chỗ cha nuôi, bằng không bà nội nhìn thấy, sẽ còn hỏi đông hỏi tây, tuổi của bà nội đã cao, Hứa Lạc không muốn làm bà lo lắng.

“Cha nuôi, đừng chọc vào mặt con, đau lắm.” Hứa Lạc đau đớn khắp mặt, hơi cử động một chút đã cảm thấy đau đớn, choáng váng muốn nôn ra, não vẫn còn bị chấn động.

Thạch Hướng Minh khinh thường, “Không có tiền đồ, tao sẽ sai hai người đưa người tới đây cho mày.”

Hứa Lạc do dự, Thạch Hướng Minh nhấc tay lên định đánh vào đầu hắn, nhưng lại nghĩ tới việc não của con trai nuôi đang bị chấn động.

Chỉ có thể tức giận nói: “Mày nhìn mày đi, bộ dạng do dự thiếu quyết đoán này của mày, làm sao tao có giao lại sự nghiệp cho mày được.”

“Ở tuổi này của mày, cũng nên thử qua phụ nữ rồi, bằng không sau này bất kỳ con đàn bà nào cũng có thể làm mày thất hồn điên đảo.”

Hứa Lạc theo bản năng sờ lên trán, rất đau, cái mũi căn bản còn không dám đụng vào, da thịt giống như căng ra, bên trong co rút đau đớn.

Thiện Tĩnh xuống tay hoàn toàn không có chút khách khí, không hề lưu tình, hắn có thể cảm nhận được một lực rất lớn đè trên đầu hắn, nắm lấy đầu hắn đập vào bàn, hắn không thể tự chủ được, không còn sức lực để phản kháng.

Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy, lại bị một cô gái đè xuống, đập vào bàn, khỏi nói là nhục nhã tới mức nào.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một nữ sinh trầm tĩnh, một nữ sinh như vậy gặp phải nam sinh hư hỏng chỉ có thể sợ hãi mà chạy trốn.

Hơn nữa mấy lời đàm tiếu vớ vẩn cũng sẽ bức cô gái cảm thấy khó chịu.

Hứa Lạc có biết hành vi của mình sẽ gây rắc rối cho Thiện Tĩnh hay không?

Đương nhiên là biết, hắn lại còn muốn lợi dụng loại áp lực này khiến cô gái phải nhượng bộ.

Rốt cuộc Hứa Lạc cũng biết mình không phải người tốt, nhưng hắn sẽ đối xử tốt với Thiện Tĩnh.

Cuối cùng Hứa Lạc cũng đồng ý, đồng ý để cha nuôi sai người gọi Thiện Tĩnh tới.

Không nhất định phải làm gì Thiện Tĩnh, chỉ là muốn nắn lại nhuệ khí cho Hứa Lạc, bằng không cô sẽ cảm thấy, ỷ vào một chút sức lực đó liền thật sự muốn làm cái gì thì làm.



Dọa một chút cho cô biết tốt xấu.

Hứa Lạc thật sự thích Thiện Tĩnh, khi cô múa, toàn thân như tỏa ra một luồng ánh sáng nhu hòa, khi cô cười, chính là hình ảnh đẹp nhất mà Hứa Lạc từng nhìn thấy.

Khắc sâu vào trong lòng hắn, hắn nghĩ, cả đời này hắn cũng không thể nào quên được cảnh tượng này, quá đẹp.

Thời điểm Nam Chi đi đến cổng trường, nhìn thấy cách đó không xa có người đang lảng vảng, nhìn chằm chằm vào cổng trường.

Đầu nhỏ của Nam Chi lập tức nghĩ tới Hứa Lạc muốn trả thù.

Cô suy nghĩ một lúc, bước nhanh vào căng tin trường, bán manh với dì bán căng tin một phen, mua một ít bột ớt nhét vào trong túi.

Cô còn lấy ra một chiếc điện thoại của người già, ở niên đại này còn chưa có điện thoại thông minh.

Nam Chi gọi điện thoại báo cảnh sát, cô giả vờ sợ hãi, nói mình bị người xấu bắt lại.

Hơn nữa còn nói ra một cái địa chỉ, địa chỉ này chính là nhà của cha nuôi Hứa Lạc.

Hứa Lạc có thể diễu võ dương oai, đều là nhờ vào cha nuôi của Hứa Lạc.

Nam Chi bước ra khỏi cổng trường, ở một khúc cua, đột nhiên bị bắt lấy, nhét vào một chiếc xe tải.

Nam Chi ngồi trong xe tải rất bình tĩnh, những người trên xe đều rất ngạc nhiên, “Này, sao cô lại không ầm ĩ chút nào vậy?”

Nam Chi:.......... Ta lười gây sự, ta muốn tiết kiệm sức lực.

Bây giờ ta chỉ cần chờ chú cảnh sát tới cứu ta!

Xe tải chạy về phía một khu nhà hỗn loạn, lúc này, thành phố còn chưa phát triển toàn diện, những nơi này trông rất bẩn thỉu, hỗn loạn.

Sau khi đi vòng quanh vài vòng, bọn họ dừng lại trước một tòa nhà nhỏ có cầu thang lộ thiên, hai tên lưu manh lôi kéo Nam Chi, đưa cô đi lên lầu.

Cửa vừa mở ra, sương khói lượn lờ, bên trong có rất nhiều người, có mấy người đàn ông đánh giá Nam Chi từ trên xuống dưới, ánh mắt không có ý tốt.

Thạch Hướng Minh nói thẳng: “Đây là phụ nữ của tiểu Lạc, mấy người chú ý một chút.”

Lập tức có người cười nói: “Thạch ca tốt với con trai quá!”

Nam Chi bị ném vào một căn phòng, căn phòng không lớn, có một thiếu niên đang ngồi trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu vào thiếu niên, một vầng hào quang mờ ảo bao quanh lấy thiếu niên, sạch sẽ, tốt đẹp.

Nhưng mà quay đầu lại, lại là một khuôn mặt bầm dập, không nhìn ra hình người.

Nam Chi ý thức được hình như mình đã dùng quá sức, khiến Hứa Lạc trở thành một cái đầu heo.

Nam Chi hỏi: “Anh gọi tôi tới đây làm gì?”