Edit: Kim
Hứa Lạc nhìn chằm chằm vào Nam Chi, một lát sau mới cạn lời nói: “Em nhìn xem, em đã đánh mặt tôi thành cái bộ dạng gì rồi, trong lòng em không có chút suy nghĩ gì sao?”
Nam Chi do dự nói: “Xin lỗi?”
Hứa Lạc:.........
Tôi hận cái đầu gỗ nhà em.
Nam Chi còn nói thêm: “Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi được, tôi đã nói với anh rất nhiều lần là xuống khỏi bàn của tôi, tại sao anh lại không nghe?”
Hứa Lạc rất muốn nói, tôi chỉ muốn trêu chọc em mà thôi.
Kỳ thực trong tiềm thức, cũng biết Thiện Tĩnh không làm gì được mình, đặc biệt là nhìn thấy bộ dạng tức giận của Thiện Tĩnh, hắn còn cảm thấy vui vẻ, loại ác ý này sao có thể nói thành lời?
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, bản thân lại bị đánh một trận đòn đau.
Hứa Lạc không muốn nhắc tới chuyện này nữa, “Em nhìn xem, em đã đánh tôi thành như vậy, em đánh mặt chồng em thành như vậy, em cảm thấy có đúng không?”
Đúng, vô cùng đúng, Nam Chi nghiêm túc nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn, anh không phải chồng tôi, anh không thể nói như vậy được.”
Trong cốt truyện, Hứa Lạc cũng không kết hôn với Thiện Tĩnh, thời gian mười năm, Hứa Lạc chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn.
Thiện Tĩnh đã từng nhắc tới, nhưng Hứa Lạc luôn là rất bận, không phải bận đánh nhau, thì cũng là việc khác.
Hứa Lạc nói với Thiện Tĩnh, tôi sẽ đối xử tốt với em.
Hứa Lạc nghe xong, ngược lại còn nở nụ cười, kéo căng chiếc mũi đang đau nhức, hắn tức khắc hít hà một hơi, “Em muốn kết hôn với tôi sao?”
Nam Chi:??!!
Cô sâu kín nhìn Hứa Lạc, “Có phải anh lại không nghe hiểu lời tôi nói không?”
“Anh lúc nào cũng thích bẻ cong lời tôi, tại sao vậy?”
Vẻ mặt Hứa Lạc lập tức có chút căng thẳng, buồn bực nói: “Thiện Tĩnh, đừng ỷ vào việc tôi thích em.”
Nam Chi càng thêm khó hiểu, “Được anh thích thì ghê gớm lắm sao?”
Hứa Lạc, bạn của Hứa Lạc, lúc nào cũng nói, hắn coi trọng cô là phúc khí của cô.
Nam Chi rất muốn đánh những người này tới khi nào phục thì thôi.
Đánh người ngã xuống mặt đất sẽ trở nên nghe lời, cái này ta hiểu, nhìn ông chồng Yêu Vương của ta đi, là một cái thợ khóa, nhưng cái thợ khóa này sau này không phải cũng trở nên nghe lời rồi đó sao.
Nam Chi nhìn Hứa Lạc, đánh giá hắn, ồ, đây là bạn trai tiểu bụi đời của ta sao?
Nam Chi ghét bỏ lắc đầu.
Đều không nghe lời.
Hứa Lạc thật sự không thể chịu đựng được ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới của Thiện Tĩnh, như thể hắn là một miếng thịt heo treo trên giá, bị người ta bắt bẻ, trả giá.
Đặc biệt là Thiện Tĩnh mặt nào cũng tốt, càng làm cho lòng tự trọng đàn ông của Hứa Lạc bị nghiền nát, khiêu chiến.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Lạc chính là, tôi cho em quá nhiều mặt mũi rồi?
Cô gái này hoàn toàn không có chút ngượng ngùng, không có sợ hãi, cũng không có hoảng loạn, còn có một cỗ tàn nhẫn đơn thuần trên người, Hứa Lạc cảm thấy, cô gái này so với lúc múa có khác biệt quá lớn.
Nam Chi và Hứa Lạc mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều không nói gì, Thạch Hướng Minh ở bên ngoài lắng nghe, không nghe được một chút động tĩnh gì, không nhịn được mà lộ ra biểu cảm hận rèn sắt không thành thép.
Thằng nhóc này có phải không biết làm thế nào với phụ nữ hay không!
Thạch Hướng Minh ở bên ngoài ho khan một tiếng, lên tiếng nói: “Hứa Lạc, mày ở bên trong làm cái gì vậy, mau báo cho người nhà con nhóc này mang tiền tới chuộc người.”
Nam Chi hỏi: “Các người đây là bắt cóc sao?”
Hứa Lạc lập tức hiểu ra ý đồ của cha nuôi, lập tức nói với người bên ngoài: “Con sẽ không làm tổn thương tới cô ấy.”
Lời này vừa nói ra, bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cho người ta cảm giác bức bách và sợ hãi mãnh liệt.
Người ngoài cửa lớn tiếng nói ra những lời tràn đầy lệ khí, khiến trái tim người ta đập thình thịch vì sợ hãi, tâm loạn như ma.
Có là ai cũng sẽ sợ hãi.
Sắc mặt Hứa Lạc rất khó coi, thực rối rắm, hắn vội vàng quay sang Nam Chi nói: “Em yên tâm, tôi sẽ bảo vệ em, để em trở về nhà an toàn.
Nam Chi nhàm chán nghịch ngón tay, nghe vậy thì ồ một tiếng, không có phản ứng gì đặc biệt.
Hứa Lạc:.........
Em đang bị bắt cóc đấy!
Tôn trọng một chút đi!
Hứa Lạc nói với Nam Chi: “Tôi đưa em rời khỏi đây.”
Nam Chi nhìn ra ngoài cửa, hỏi: “Đi ra ngoài bằng cách nào?”
Hứa Lạc nói thẳng: “Nhảy từ cửa sổ xuống.”
Nam Chi:.........
Bọn họ bắt cóc tôi, anh lại bảo tôi nhảy ra từ cửa sổ, ngã xuống sẽ rất đau, còn có thể gãy chân.
Nam Chi lắc đầu, “Tôi không nhảy.” Tôi phải đợi chú cảnh sát tới cứu.
Tin anh không thể chết tử tế được, sẽ trở nên bất hạnh.
Đàn ông để ý nhất là cái gì, chính là sự tin tưởng, đặc biệt là người mình thích toàn tâm toàn ý tin tưởng mình.
Hứa Lạc nắm lấy tay Nam Chi, kiên định nói: “Thiện Tĩnh, em tin tôi, tôi sẽ không làm tổn thương em.”
Lúc này, ánh mắt của Hứa Lạc rất chân thành, là thật lòng không muốn cô gái mình thích phải chịu tổn thương.
Nam Chi nghiêng đầu hỏi: “Nhưng mà, ông ta không phải là người thân của anh sao?”
Hứa Lạc nói: “Bởi vì ông ấy là người thân của tôi, sẽ đối xử tốt với tốt, nhưng với em thì chưa chắc.”
Nam Chi lại hỏi: “Tại sao anh lại ở cùng bọn họ?”
Hứa Lạc buông tay không thèm để ý nói: “Tôi ấy à, một người không có cha mẹ, không có tiền cũng không có tình yêu, trở thành người như thế này, không phải là rất bình thường sao?”
Nam Chi cảm thấy khó hiểu, cô dùng ánh mắt trong suốt sâu thẳm nhìn Hứa Lạc, Hứa Lạc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, “Người như em sẽ không thể hiểu được đâu.”
“Tất cả mọi người đều cảm thấy, tôi trở thành thế này, là lẽ đương nhiên, tự nhiên sẽ trở thành người như thế này.”
Nam Chi càng thêm khó hiểu, “Đương nhiên sẽ trở thành người như thế nào?”
Sắc mặt Hứa Lạc hơi xấu đi, cảm thấy cô đang cố ý, Hứa Lạc nói thẳng: “Trở thành một kẻ trơ trẽn không học vấn không nghề nghiệp, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, tôi đương nhiên sẽ trở thành một người làm người ta chán ghét, cặn bã của xã hội.”
Nam Chi lập tức phẫn nộ nói: “Sao có thể nói như vậy được?”
Môi Hứa Lạc giật giật, nhìn Nam Chi.
Nam Chi còn nói thêm: “Bọn họ xem xét đủ loại nguyên nhân, cảm thấy hẳn là anh sẽ trở thành người như vậy, là bởi vì rất nhiều nguyên nhân, nhưng bọn họ không nghĩ tới, chính anh muốn trở thành người như vậy, trở thành người như thế này là lựa chọn của chính anh, bọn họ hoàn toàn không tôn trọng anh, chưa bao giờ hỏi xem anh nghĩ cái gì.”
Hứa Lạc:???
Mỗi lời cô nói ra hắn đều có thể nghe thấy, nhưng lại không thể hiểu được.
Hứa Lạc: “Em đang mỉa mai tôi sao?”
Lúc này Hứa Lạc có chút nghi hoặc, có phải do mình đọc sách không nhiều, cho nên mới không nghe hiểu.
Nam Chi cũng mê mang, “Tôi không có nha, bọn họ vì anh mà tìm nhiều lý do như vậy, nhưng mà lại không có ai nghĩ rằng đó là mong muốn của anh, là sự lựa chọn của anh, cho dù anh có muốn trở thành một người xấu.”
Hứa Lạc:........ Con mẹ nó, nghe không hiểu.
Hứa Lạc nói sang chuyện khác: “Đi, tôi đưa em đi.”
Nam Chi lười đi, “Tôi không muốn đi.”
Hứa Lạc: “.......... Em ở lại đây sẽ bị thương.”
Nam Chi mở to hai mắt, hỏi: “Sẽ tra tấn tôi sao?”
Hứa Lạc:.....
Tiếp xúc nhiều lần, Hứa Lạc phát hiện ra thiên nga trắng này còn ngây thơ hơn tưởng tượng của hắn nhiều, hắn đe dọa nói: “Em là con gái, ở đây toàn là đàn ông.”
“Ồ, tôi biết rồi.” Nam Chi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cái này ta biết.
Hứa Lạc không khỏi nghẹn họng, “Em biết rồi còn bình tĩnh như vậy, cho dù em có khỏe, nhưng cũng không thể đánh lại nhiều người như vậy.”