Edit: Kim
Hứa Lạc: “......... Tôi là con người, tôi có thể cảm nhận được, em trước kia là nhu nhược, nặng nề tâm sự, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được khát vọng trong lòng em.”
“Nhưng không biết từ khi nào, em đã thay đổi, em trở nên vô tâm, giống như đã biến thành một người khác, trở thành một người lạnh lùng.”
Nam Chi: “Tôi lạnh lùng?”
Cha mẹ ta đều khen ta là đứa trẻ đáng yêu đấy, ngươi lại nói ta lạnh lùng.
Ta vẫn là ta, nhưng đánh giá của mỗi người lại khác nhau, chẳng lẽ ta ở trong lòng mỗi người, dáng vẻ đều khác nhau sao?
Vậy rốt cuộc ta có bộ dạng như thế nào nha?
Nam Chi đột nhiên cảm thấy tò mò, không biết trong mắt người khác, mình trông như thế nào?
Nhưng nghĩ lại, đó chỉ là một câu nói tùy ý của người khác mà thôi, mẹ yêu cô, đương nhiên sẽ thấy cô đáng yêu.
Ở trong mắt một số người, cô lại là đứa trẻ làm người ta chán ghét.
Ồ, ta, ở trong mắt người khác, ta có nhiều mặt như vậy, nhưng đó đều không phải là ta.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, mang theo tình yêu, mang theo thù hận, mang theo chán ghét, hoặc cũng là lạnh nhạt có lệ.
Nam Chi hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu xem mình ở trong mắt người khác trông như thế nào, càng không quan tâm tới lời Hứa Lạc nói.
Dù sao thì hắn cũng muốn lừa cô.
Bộ dạng không thèm để ý này của Nam Chi, làm Hứa Lạc vừa căm hận lại bất lực, “Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?”
“Ông ấy là cha nuôi của tôi!”
Nam Chi kinh ngạc, “Tôi biết ông ta là cha nuôi của anh, cha nuôi của anh bắt cóc tôi trên đường, làm tôi sợ muốn chết.”
“Cha nuôi anh làm chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ không đáng bị bắt lại sao?”
“Ông ta là cha nuôi của anh, là sẽ không cần phải chịu trừng phạt sao?”
Hứa Lạc:……
Dưới vẻ ngoài là thiên nga trắng này, bên trong căn bản chỉ là một kẻ ngốc, em hoàn toàn không hiểu ý của tôi.
Hứa Lạc: “Ông ấy sẽ không làm hại em.”
Nam Chi không thèm để ý nói: “Ai biết được, rốt cuộc thì các người đã làm hại nhiều người như vậy rồi.”
“Nếu anh bị người ta trói lại, anh có thể không hoảng sợ sao, nếu không muốn làm hại tôi, tại sao phải bắt cóc tôi, không phải anh cũng sợ ông ta sẽ làm hại tới tôi sao?”
Đúng là kỳ quái!
Không thể hiểu được!
Nam Chi cảm thấy cạn lời!
Hứa Lạc đau đầu xoa xoa giữa mày, tức giận nói: “Em căn bản không hiểu.”
Chuyện này hắn phải nói thế nào, nói cha nuôi hắn vì hắn mà thiết kế một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân sao.
Cũng không phải thực sự muốn làm hại cô.
Nam Chi cảm thấy mình đã chịu đả kích rồi, đi tới thế giới này, cái gì cô cũng không biết làm, nghe không hiểu bài giảng, không thể làm bài tập.
Nam Chi có chút tức giận nói: “Tôi không hiểu, anh có hiểu không?”
Hứa Lạc đột nhiên cảm thấy rất bất lực, cảm thấy giữa bọn họ luôn có những cuộc cãi vã không thể hiểu được.
Đây là đứa trẻ của gia đình giàu có sao, ngây thơ trong sáng như vậy, dường như không bị nhiễm chút bụi trần nào.
Hứa Lạc vươn tay ra, muốn nắm lấy tay Nam Chi, Nam Chi lập tức lui về sau hai bước, “Anh muốn làm gì?”
Anh muốn chạm vào tôi sao, trên tay anh vẫn còn dính máu đấy.
Nam Chi hít hít cái mũi, ngửi thấy mùi máu tươi, chép chép miệng, đột nhiên có chút thèm.
Ừm, có chút muốn uống trà sữa đấy.
Hứa Lạc không nói gì, một lát sau, hắn nói: “Thiện Tĩnh, mặc kệ em có tin hay không, tôi thật sự rất thích em.”
“Tôi vẫn luôn rất hối hận, hối hận vì đứng dưới lầu nói dối như vậy.”
Nam Chi chỉ nói: “Anh cũng đã nói rồi, bây giờ có nói tới chuyện này thì có tác dụng gì?”
Cô không còn bạn bè, trên người như dính một cái nhãn kỳ quái, ánh mắt của mọi người nhìn cô đều trở nên kỳ quái.
Hứa Lạc nói những thứ này, có thể khiến mọi chuyện thay đổi sao, không thể nha!
Hắn nói những lời này làm gì nha?
Nam Chi: “Nếu anh muốn xin lỗi, tôi chấp nhận, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Tha thứ cho anh hay không, không phải chuyện của tôi, là chuyện của chị Thiện Tĩnh.
“Ồ, đúng rồi, anh phỉ báng tôi, làm tổn hại đến danh dự của tôi, anh phải đền tiền.”
Nam Chi vươn cánh tay trắng nõn thon dài ra, đòi tiền Hứa Lạc.
Hứa Lạc bị đòi tiền ngược lại rất vui mừng, “Em cần bao nhiêu?”
Nam Chi kỳ quái nhìn Hứa Lạc, không biết Hứa Lạc vui vẻ cái gì, trong lòng có chút do dự…….
Hứa Lạc đang nghĩ gì?
“Chị ơi……” Trên lưng Thiện Dương còn đeo cặp sách, đi tới bên cạnh Nam Chi, cảnh giác nhìn Hứa Lạc.
Thiện Dương nhìn chằm chằm vào Hứa Lạc, Thiện Dương tuổi còn nhỏ, nhưng đã rất cao lớn, cùng đối diện với Hứa Lạc.
Thiện Dương hỏi: “Hai người ở đây làm gì vậy?”
Nam Chi nói với Thiện Dương: “Em trai, đây là Hứa Lạc, người ở trong trường luôn quấy rầy chị, làm tổn hại danh dự của chị, chị đang muốn đòi hắn bồi thường tổn thất tinh thần.”
Thiện Dương hiểu ra, đánh giá Hứa Lạc từ trên xuống dưới, “Anh chính là người luôn quấy rầy chị tôi sao, đã bắt cóc chị tôi, còn phỉ báng chị tôi, tại sao anh còn không biết xấu hổ mà xuất hiện trước mặt chị tôi?”
“Hơn nữa, làm sao anh biết địa chỉ nhà tôi, anh theo dõi chị tôi sao?”
Hứa Lạc đối diện với Thiện Dương, đột nhiên bật cười thành tiếng, “Em trai, đừng nói chuyện nóng nảy như vậy.”
Sắc mặt của Thiện Dương rất khó coi, “Tôi không phải em trai của anh, đừng có gọi tôi là em trai.”
“Cậu chính là em trai, tôi lớn tuổi hơn cậu, cho nên cậu là em trai.”
Thiện Dương hít sâu một hơi, không tranh cãi với Hứa Lạc, hắn nói với Nam Chi: “Chúng ta về nhà đi.”
Nam Chi có chút bối rối, miễn cưỡng nói: “Chúng ta không đòi tiền nữa sao?”
Sắc mặt của Thiện Dương rất khó coi, nói với Nam Chi: “Chúng ta không cần.”
Nam Chi nhìn Thiện Dương, mỉm cười, “Được, chị nghe lời em.”
Hứa Lạc nhíu mày, “Em trai Thiện Tĩnh, cậu dựa vào cái gì mà từ chối thay chị cậu?”
Thiện Dương cũng cười lạnh, “Tại sao tôi lại không cho chị ấy nhận tiền, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?”
Thiện Dương nói với Nam Chi: “Chị, nhận tiền của hắn rồi, hắn sẽ cam lòng buông tha cho chị sao, chờ tới sau này khi chị nhắc lại chuyện này, hắn sẽ nói, không phải hắn đã bồi thường cho chị rồi sao?”
“Hơn nữa, hắn còn cảm thấy chị nhận tiền rồi, liền có lý do quang minh chính đại quấn lấy chị, còn cảm thấy chị đã tiêu tiền của hắn.”
“Chị, không thể tin đàn ông.”
Nam Chi wow một tiếng, nói với em trai: “Em trai, chị hiểu rồi, chị nghe lời em, không cần tiền bồi thường nữa.”
Nam Chi nói với Hứa Lạc: “Sau này anh đừng có quấy rầy tôi, nếu anh lại quấn lấy tôi, tôi sẽ đánh anh.”
Thiện Dương rất vừa lòng, sắc mặt của Hứa Lạc rất khó coi, chỉ có thể không vui nói: “Cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay chị cậu?”
Nam Chi lập tức nói: “Em ấy là em trai tôi, em ấy sẽ giúp tôi, em ấy là vì muốn tốt cho tôi.”
Em trai nói ‘là vì chị’ chính là thật sự muốn tốt cho cô, không giống như cha mẹ, ngoài miệng thì nói muốn tốt cho mày, nhưng trên thực tế, lại là vì thỏa mãn chính mình.
Tuy rằng Nam Chi cảm thấy mình không phải thông minh tuyệt đỉnh gì, nhưng nói chuyện với em trai, cô vẫn có thể hiểu được.
Khóe miệng Thiện Dương cong lên, nói với Nam Chi: “Chúng ta về nhà đi.”
Nam Chi gật đầu, “Được, chúng ta về nhà.”
Thiện Dương vừa đi, vừa nói với Nam Chi: “Sau này chị đừng qua lại với người hung dữ như vậy nữa, chị xem, trên người hắn còn dính máu, người đàn ông như vậy, tính tình bạo ngược, chỉ biết sử dụng vũ lực, một khi tâm trạng không vui, sẽ đánh người.”