Mặc Bắc Hoàng cười giễu cợt. Dung nhan của cô vốn đã đẹp lại thêm nụ cười này càng đẹp hơn, khiến hầu hết người dị năng đều lộ vẻ si mê.
Sở Dương cũng hơi hoảng hốt, thầm nghĩ nếu mình cũng có năng lực mạnh như đối phương thì chẳng phải mình có thể trẻ mãi không già, trường sinh bất tử hay sao?
Anh ta cho rằng Mặc Bắc Hoàng sẽ không hại mình. Có lẽ hôm nay anh ta đi cùng Mặc Bắc Hoàng thì sẽ có cách giúp anh ta biến thành tang thi cấp cao như cô!
Anh ta hếch cằm đáp lời: “Hôm nay anh sẽ đi cùng em, nhưng em phải tha cho những người khác!”
Mấy nghìn người dị năng trong căn cứ vô cùng cảm động, nhao nhao khuyên nhủ: “Đừng mà Thượng tá, không thể đi với cô ta! Cô ta là thi hoàng đó!”
“Thượng tá, chúng ta hãy liều mạng một lần, có lẽ sẽ còn đường sống!”
“Thượng tá…”
Sở Dương đang định “xả thân vì nghĩa”, đi về phía Mặc Bắc Hoàng thì nghe thấy cô gái ngồi trên con ngựa trắng như tuyết phía đối diện cười châm chọc.
“Ha ha, đúng là sĩ diện hão! Tôi đã nói gì sao? Anh là cái thá gì, đừng tưởng mình quan trọng lắm!”
Cô rất ghét tên Sở Dương trong ngoài bất nhất này, có lẽ nguyên nhân là do nỗi hận thù của nguyên chủ. Mỗi tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào muốn xé xác anh ta ra.
Cô nói vậy làm sắc mặt Sở Dương lúc đỏ lúc trắng. Anh ta thầm nghĩ chắc là cô đang giận dỗi cáu kỉnh vì trước đó bị mình từ chối!
Nét mặt anh ta dịu lại, giọng nói cũng mềm mỏng hơn: “Bắc Hoàng à, đừng quậy nữa, anh đồng ý đi cùng em. Chuyện lúc trước là lỗi của anh, em hãy tha cho họ đi!”
Sau khi anh ta nói xong, mọi người cũng nghĩ vậy, không thì tại sao Mặc Bắc Hoàng lại dẫn người tấn công căn cứ này đầu tiên?
Thật sự là Mặc Bắc Hoàng chưa từng gặp ai mặt dày đến vậy, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng: “Nếu anh không câm miệng lại thì tôi sẽ khiến anh không bao giờ mở miệng được nữa!”
Ánh mắt lạnh như băng của cô làm Sở Dương sợ hãi, lúc này anh ta mới hiểu ra cô không còn là Mặc Bắc Hoàng trước kia nữa. Làm sao anh ta có thể tin được một người từng yêu anh ta đến vậy bỗng thay lòng đổi dạ chứ!
Anh ta nghe thấy tiếng cười nhạo khe khẽ của những người xung quanh, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi. Trước đây Mặc Bắc Hoàng yêu anh ta như vậy, thì sau này cô cũng sẽ yêu anh ta.
Ánh mắt Sở Dương tràn đầy cưng chiều: “Anh biết em vẫn còn giận, anh không nói nữa là được chứ gì!”
Mặc Bắc Hoàng thầm mắng đúng là xui như chó, nhưng giờ không phải là lúc xử Sở Dương, hơn nữa còn có người thú vị hơn anh ta.
Cô khẽ cong môi mỉm cười với Hoàng Thiên Vũ: “Anh đẹp trai, anh tên là gì?”
Đám người dị năng kia rất muốn quỳ gối trước mặt cô. Thi hoàng này đỉnh thật đấy, ngay cả Thiếu tướng sắt đá của bọn họ mà cũng dám đùa giỡn!
Hoàng Thiên Vũ khẽ nhíu mày: “Mặc Bắc Hoàng, cô từng là con người, có lẽ ở đây cũng có bạn bè của cô. Lẽ nào cô nhẫn tâm giết hại những người đã từng là đồng bào của mình sao?”
Khóe môi Mặc Bắc Hoàng khẽ cong lên: “Anh đẹp trai à, anh cũng nói là “đã từng” kia mà. Vả lại bọn họ biến thành tang thi tốt lắm đó, có cơ thể mạnh mẽ và tuổi thọ lâu dài. Đây là thứ mà nhân loại không có!”
Đôi mắt Hoàng Thiên Vũ hơi híp lại: “Đánh mất bản năng của con người, chỉ biết cắn người hút máu, đây là điều tốt mà cô nói ư?”
Mặc Bắc Hoàng khoanh tay tỏ thái độ thờ ơ: “Ôi dào, kiểu gì cũng có một ngày tất cả bọn họ đều biến đổi lại!”
Cô ngoắc ngón tay với Hoàng Thiên Vũ: “Nhưng mà anh đẹp trai à, nếu anh đi theo bản hoàng thì bản hoàng có thể lập tức ban thưởng, biến anh thành tang thi cấp cao!”
Cô nghiêng người về phía trước, tiện tay hất lọn tóc bên phải ra sau tai, đồng thời nở cụ cười vô cùng xinh đẹp: “Anh thấy sao?”
Ánh mắt Hoàng Thiên Vũ không hề dao động, anh nhìn cô như sắp phun lửa tới nơi. Từ trước đến giờ chưa từng có một ai dám nói chuyện với anh kiểu này, vậy mà hôm nay đối phương là một cô gái, lại còn nói trước mặt biết bao nhiêu người. Anh nhất định phải tự tay đâm chết cô mới có thể hóa giải mối hận trong lòng.